Mưa, nồm, ẩm ướt là 'đặc sản' của tiết đông xuân, những ngày nhớp nháp và buốt giá cứ quẩn quanh qua mấy tháng Giêng Hai.
Tuổi thơ của chúng tôi gắn với xóm làng vườn tược. Mỗi bận năm hết Tết về, nhà nhà trang hoàng chuẩn bị đón Tết rất chu đáo. Hồi đó, nhà nào cũng lợp tranh, vách lá hoặc tre nứa, nên khi Tết đến, cả nhà xúm xít bên nhau, cắt giấy dán lên vách trang trí thật đẹp để đón tài, đón lộc cho một năm an khang phúc lộc đầy nhà.
Thương say sưa với những lời chúc tụng, những cuộc vui thâu đêm lăng xê giọng ca nửa quê nửa phố. Những giải thưởng cứ khiến nàng chấp chới. Là Tâm, chính Tâm đã giới thiệu nàng đến với những sân chơi này, và cũng chính anh đã đăng ký cho nàng tham gia mấy cuộc thi, mà nhà tài trợ là những cái tên nàng chưa từng nghe tới. Chẳng sao cả, họ gọi nàng là ca sĩ cơ đấy!
Năm nào cũng vậy, đầu tháng Chạp, khi gió đông chùng chình ngoài ngõ mẹ đã lo sắm đồ đón Tết. Từ ngày cha tôi về với tổ tiên, mẹ là linh hồn của mấy anh em.
Là câu hát hay câu thơ tôi cũng không biết nữa. Chỉ biết rằng, mỗi sớm mai thả bộ dọc con phố nhỏ ngát hương sen hướng ra công viên là giai điệu ấy lại ngân nga trong tâm hồn mình. Mà không yêu sao được khi tôi được đón ban mai giữa ngan ngát màu xanh và hương thơm của cỏ cây hoa lá!
Ông Khả có tài sản ước chừng gần bốn tỷ ở rìa thành phố. Khi đến tuổi ngoài 60. Vào tuổi này ông nghĩ mình còn có thể phấn đấu làm được gì nữa? May mắn thì đã may rồi còn cuộc đời không may mình cũng phải cam phận.
Con nhớ lắm con đường đất quê mình những ngày xưa ấy khi tháng 5, tháng 6 mùa gặt, những cọng rơm vàng tươi bồng bềnh khắp nẻo. Ngập tràn trong không gian, mênh mang khắp đất trời là mùi thơm mát của những thân lúa chín vàng. Tất cả gom góp cho một góc quê thật ngọt ngào, để đến bây giờ, những đứa con xa xứ không nguôi nhớ về đường quê ngập sắc rơm vàng.
Là câu hát hay câu thơ tôi cũng không biết nữa. Chỉ biết rằng, mỗi sớm mai thả bộ dọc con phố nhỏ ngát hương sen hướng ra công viên là giai điệu ấy lại ngân nga trong tâm hồn mình. Mà không yêu sao được khi tôi được đón ban mai giữa ngan ngát màu xanh và hương thơm của cỏ cây hoa lá!
Sáng 28-1, chị Nhàn ở phố Lê Lợi, thị xã Sơn Tây đi xe buýt tuyến 89 chiều Sơn Tây - Bến xe Yên Nghĩa. Khi xe đến thị trấn Quốc Oai (huyện Quốc Oai), chị thấy trên xe một cháu gái nhỏ đưa chiếc vỏ bánh cho người mẹ trẻ ngồi bên cạnh, ý chừng nhờ mẹ bỏ giúp, thì người mẹ này lại nói:
15 năm qua, dù mưa hay nắng, ngày nào ông Trần Quốc Việt cũng đi lấy hàng và giao hàng ngay vì sợ người cho và người nhận đều đang đợi mình
Tang lễ ông trùm sòng bạc Macau Hà Hồng Sân chưa được tổ chức nhưng con trai đã đi vui vẻ với bạn bè.
Thuật vừa mở cửa bước vào phòng tân hôn chưa đầy 3 phút thì mẹ chồng cũng theo chân gõ cửa dồn dập. Tôi hơi khó chịu vì bà thừa biết đêm nay là thế nào, có việc gì không để sáng ngày mai được hay sao.
Ra Cô Tô lần này, tôi có gặp lại một nhân vật có công tiếp nối những khai sơn phá thạch huyện đảo. Tháng 5 năm 1978, người Hoa ở Cô Tô bỏ đi tứ tán dân số chỉ còn 10%. Tháng 7 năm ấy, tỉnh điều ông Nguyễn Văn Lộc, chủ tịch đảo Minh Châu đưa dân Minh Châu ra Cô Tô tiếp quản nghề cá người Hoa bỏ dở.
Nghe hỏi về nghề này, ông Nguyễn Văn Chín bật cười, nói không ai coi thứ này là nghề. Nhưng làm chơi ăn thiệt, cũng ăn lộc của biển. Có điều, cứ phải ngâm mình xuống biển suốt ngày