'Người mẹ' viết nên những câu chuyện đẹp bằng ngôn ngữ trái tim
'Người mẹ' là câu chuyện về những người phụ dạy trẻ khiếm thính tại Trường PTCS Hy Vọng, những người viết nên câu chuyện đẹp bằng ngôn ngữ trái tim.
Trong thế giới của chúng ta, âm thanh là một phần của cuộc sống, là tiếng gọi thân thương, là lời yêu thương vỗ về. Nhưng với những đứa trẻ khiếm thính, thế giới lại là một khoảng lặng vô thanh, nơi những thanh âm bị tước đi ngay từ khi mới chào đời.
Giữa khoảng lặng ấy, có những người phụ nữ vẫn ngày ngày kiên trì, nâng niu từng bàn tay nhỏ bé, chắp cánh cho những tâm hồn non nớt tìm được tiếng nói của riêng mình. Họ không chỉ là những người thầy, mà còn là những người mẹ – những người mẹ không sinh ra các em, nhưng lại dành trọn trái tim để yêu thương và che chở.
Dạy ngôn ngữ cho trẻ khiếm thính bằng cả trái tim
Người ta thường nói: “Nghề giáo là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý”, nhưng với những người dạy trẻ khiếm thính, sự cao quý ấy còn đi kèm với vô vàn thử thách. Không có những câu nói bập bẹ đầu đời, không có tiếng "cô ơi" trong trẻo, chỉ có những ánh mắt thơ ngây, khắc khoải khao khát được hiểu, được nói, được diễn đạt cảm xúc của chính mình.
Từng chữ cái, từng con số, từng dấu hiệu trên đôi tay nhỏ bé – tất cả đều là một hành trình dài, nơi sự kiên trì trở thành chìa khóa mở ra cánh cửa ngôn ngữ. Với các cô, thành công không đo bằng điểm số hay bằng những lời khen ngợi, mà bằng khoảnh khắc lần đầu tiên một đứa trẻ có thể tự mình gọi "cô", có thể viết lên một câu trọn vẹn hay đơn giản chỉ là một cái ôm thay cho lời cảm ơn.
Bằng ánh mắt đong đầy tình cảm,cô Đinh Thị Mai Hương - Phó Hiệu trưởng Trường PTCS Hy Vọng (Long Biên, Hà Nội) trầm lặng chia sẻ về những khó khăn của nghề giáo tại ngôi trường đặc biệt này. “Tất cả các con ở đây đều không thể nghe, vì vậy, các cô phải sử dụng ngôn ngữ ký hiệu để giao tiếp. Nhưng có những điều khiến chúng tôi không khỏi chạnh lòng, bởi hôm nay chúng tôi dạy, nhưng ngày mai có thể các con đã quên. Để giúp các con ghi nhớ, chúng tôi phải kiên trì lặp đi lặp lại, không chỉ dạy kiến thức, mà còn dạy bằng cả trái tim”.

Cô Đinh Thị Mai Hương - Phó Hiệu trưởng Trường PTCS Hy Vọng. Ảnh: Hàn Tín
Có lẽ ít ai hiểu được nỗi vất vả thầm lặng ấy. Một bài giảng đối với trẻ bình thường có thể chỉ cần một lần giảng dạy, nhưng với trẻ khiếm thính, đó là cả một hành trình lặp đi lặp lại hàng trăm lần, hàng nghìn lần. Không có những lời đáp lại, không có tiếng cười vang động, chỉ có những ánh mắt chăm chú dõi theo từng động tác trên đôi tay của cô. Nhưng dù có vất vả thế nào, các cô chưa từng bỏ cuộc. Họ chọn ở lại, chọn kiên nhẫn, chọn yêu thương.
Hy sinh thầm lặng, yêu thương vô điều kiện
Có những thanh âm không cần cất thành lời nhưng vẫn chạm đến tận sâu trái tim. Ở nơi mà thế giới tưởng chừng chỉ là khoảng lặng vô thanh, tình yêu thương vẫn âm thầm cất lên bằng đôi tay kiên nhẫn, bằng ánh mắt trìu mến và cả những năm tháng lặng lẽ hy sinh.
Cô Lanchia sẻ: “Đồng hành với các con gần 28 năm. Đôi khi mình như những người tâm giao của các con, như người mẹ thứ hai, lắng nghe, an ủi, dạy dỗ để các con hiểu và biết cách sẻ chia”. Một lời nói giản dị, nhưng ẩn chứa cả một hành trình yêu thương bền bỉ.

Cô Nguyễn Thị Ngọc Lan, công tác 28 năm tại trường THPTCS Hy Vọng. Ảnh: Thảo Linh
Nhìn những người phụ nữ ấy tận tụy đứng trên bục giảng, kiên nhẫn nắn nót từng ký hiệu, người ta mới hiểu rằng nghề giáo không chỉ là một công việc, mà là một hành trình của sự hy sinh. Họ không chỉ dạy chữ, mà còn dạy cách yêu thương, cách bày tỏ cảm xúc, cách bước ra khỏi thế giới lặng im để tìm đến ánh sáng của tri thức.
Lớp học của những đứa trẻ khiếm thính không có tiếng ê a đọc bài, không vang vọng những lời chào rộn ràng, nhưng lại chất chứa những âm thanh đặc biệt – âm thanh của lòng kiên trì, của sự thấu hiểu, của những trái tim đồng điệu không cần đến ngôn từ. Các cô không chỉ dạy chữ, dạy cách giao tiếp với thế giới, mà còn dạy các em cách yêu thương, cách tin tưởng và mạnh mẽ bước đi giữa cuộc đời.
Lặng lẽ quan sát lớp học ấy, người ta mới nhận ra rằng, có những lời cảm ơn không cần nói thành lời, nhưng vẫn đủ sức lay động đến tận sâu trái tim. Và có những người mẹ không sinh ra các em, nhưng lại dành trọn trái tim để chở che và nâng bước các em trên hành trình trưởng thành.
Hạnh phúc của các cô không đến từ những tấm bằng khen hay những danh hiệu cao quý, mà từ giây phút một đứa trẻ lần đầu tiên có thể diễn đạt được suy nghĩ của mình, từ cái ôm vỡ òa khi một học trò cất lên tiếng gọi “cô” dù chỉ là một thanh âm yếu ớt. Và đó còn là khi các em đủ tự tin bước ra thế giới, mang theo hành trang là lòng dũng cảm, là ngôn ngữ của tình yêu mà các cô đã âm thầm dạy dỗ bằng cả cuộc đời mình.
Có những công việc người ta chọn vì danh vọng, có những công việc người ta chọn vì đam mê, nhưng với các cô, đây là một sự lựa chọn đến từ trái tim. Một trái tim đủ bao dung để ở lại, đủ nhẫn nại để chờ đợi, đủ yêu thương để chắp cánh cho những đứa trẻ chưa từng nghe thấy âm thanh cuộc sống, nhưng lại được lắng nghe bằng cả tâm hồn.
Lời tri ân từ những trái tim bé nhỏ
Cô Minh Thủy – một người đã gắn bó nhiều năm với những đứa trẻ đặc biệt, xúc động chia sẻ: “Có lẽ điều hạnh phúc nhất trong nghề giáo của tôi suốt 23 năm qua, không phải là những lời chúc hay những bó hoa rực rỡ, mà là khoảnh khắc các con giơ đôi bàn tay nhỏ xíu, chậm rãi tạo nên từng ký hiệu để nói lời cảm ơn. Một cái ôm, một nụ cười, một ánh mắt lấp lánh hạnh phúc – những điều tưởng như giản đơn ấy lại là món quà vô giá mà tôi nhận được mỗi ngày”.

Người mẹ tại lớp học hạnh phúc của các con tại Trường PTCS Hy Vọng. Ảnh: Thảo Linh
Dạy trẻ khiếm thính không chỉ là một hành trình truyền đạt kiến thức, mà còn là hành trình của sự thấu hiểu và sẻ chia. Ở đó, cô trò không cần nhiều lời nói, nhưng vẫn cảm nhận được từng nhịp đập yêu thương. Có những học trò ngày đầu đến lớp còn ngại ngùng, lặng lẽ thu mình, nhưng đến một ngày, các em mạnh dạn đưa tay làm ký hiệu “cảm ơn cô”, rồi nhoẻn miệng cười – khoảnh khắc ấy với cô, còn đáng giá hơn mọi phần thưởng.
Bước vào lớp học trong một buổi sáng tháng 3 dịu dàng tại Hà Nội. Bên ô cửa sổ nhỏ, nắng trải dài sân trường, vàng óng như những hy vọng nhỏ bé đang được nâng niu. Và ở nơi đây, trong lớp học không có âm thanh nhưng đầy ắp tình yêu, có những người phụ nữ vẫn lặng thầm chở che, kiên trì vẽ nên những phép màu – phép màu giúp những đứa trẻ tìm thấy tiếng nói của chính mình, dù không thành lời nhưng vang vọng mãi trong trái tim.
Cô Đinh Thị Mai Hương - Phó Hiệu trưởng Trường PTCS Hy Vọng - trầm lặng chia sẻ về những khó khăn của nghề giáo tại ngôi trường đặc biệt này: “Tất cả các con ở đây đều không thể nghe, vì vậy, các cô phải sử dụng ngôn ngữ ký hiệu để giao tiếp. Nhưng có những điều khiến chúng tôi không khỏi chạnh lòng: Hôm nay chúng tôi dạy, nhưng ngày mai có thể các con đã quên. Để giúp các con ghi nhớ, chúng tôi phải kiên trì lặp đi lặp lại, không chỉ dạy kiến thức, mà còn dạy bằng cả trái tim”.