Gửi nhầm tin nhắn, lộ chuyện 'ăn vụng'
Khoảng hơn 8 giờ sáng, vừa vào phòng họp chưa được bao lâu thì điện thoại báo có tin nhắn, tranh thủ sếp không để ý, tôi vội mở ra đọc.
Thì ra là tin nhắn của ông xã, nhưng nội dung của nó thì tôi thật sự không hiểu: “Em yêu, em đã ngủ dậy chưa? Tối qua đã khiến em phải mệt, anh hư quá phải không. Nhớ em nhiều…”. “Cái gì mà ngủ dậy chưa? Cái gì mà hư quá? Thật là một mớ hỗn độn, rõ ràng là mình và ông xã cùng ăn sáng, cùng ra khỏi nhà, đến đây một lúc ông xã còn trêu mình cơ mà?”
Nghĩ rồi lại thôi, tôi liền gửi lại tin nhắn với nội dung: “Thần kinh”. Nhưng vừa ấn nút gửi chưa đầy 0,1 giây thì thần kinh tôi bỗng dưng co thắt lại, “hay là chồng mình gửi tin nhắn cho ai nhưng lại gửi nhầm đến số điện thoại của mình”.
Càng nghĩ tôi càng nghi ngờ… Hôm qua là cuối tuần, buổi trưa ở nhà chúng tôi làm bít tết ăn, ngủ trưa dậy thì anh ra khỏi nhà, nói là có hẹn nhậu nhẹt với mấy anh bạn cùng cơ quan, anh ấy vẫn thường xuyên như vậy, tôi cũng chẳng hơi đâu mà quản. Trời tối tôi gọi điện hỏi thì anh bảo đang uống rượu sau đó thì tắt máy, đến tận hơn 10 giờ đêm mới về nhà trong bộ dạng say sỉn, người bốc ra toàn mùi rượu.
Tôi không chịu nổi cái mùi đó nên ôm gối sang phòng khác nằm. Khoảng hơn 1 tiếng sau, vừa cầm sách đọc chưa được mấy trang mắt tôi đã díu hết cả lại, cơn buồn ngủ đã kéo hai mí gần như sụp vào nhau, nhưng trong lúc nửa tỉnh nửa thức đó tôi bỗng nghe thấy tiếng nước chảy từ phía nhà tắm, hình như anh đang tắm, tôi đoán chắc là anh cũng đã tỉnh được phần nào hoặc là đang nôn. Đây cũng là chuyện thường gặp, tôi chưa bao giờ phải lo lắng về vấn đề này cả. Uống ít hay nhiều, say hay tỉnh, đó là do anh tự tìm đến.
Chúng tôi lấy nhau mới được hơn 3 năm. Hai năm đầu tôi còn bực mình về chuyện này, nhưng kết quả là tôi không thể thay đổi được thói quen này của anh, ngược lại còn thấy mệt thêm nên đành mặc kệ. Buổi sáng tôi dậy khá sớm để chuẩn bị bữa sáng, thu dọn nhà cửa xong tôi mới gọi anh dậy. Mỗi lần tôi tỏ ra không quan tâm thì anh lại quay ra xin lỗi, thề thốt hay làm tôi cười.
Thú thật là tôi không thể giận anh nổi một ngày. Hàng ngày được nhìn anh ăn tôi cảm thấy rất hạnh phúc bởi tôi yêu anh. Con trai được hơn 4 tháng tuổi thì bà nội đón về nuôi, bà chăm thì tôi yên tâm quá rồi bởi bà đã từng chăm 3 đứa cháu nội. Cứ thứ 7 hoặc chủ nhật là vợ chồng lại về thăm con một lần. Đến giờ thì nó bám bà hơn bám mẹ.
Cũng chẳng trách được, mới hơn 4 tháng tuổi đã phải xa mẹ. Công việc của tôi thì căng thẳng, nghĩ đến con còn nhỏ, hàng ngày không thể chơi cùng con trong lòng tôi thấy buồn lắm. Cũng may là tôi còn được chồng quan tâm và yêu thương, bởi thế, tôi luôn sống trong thế giới của anh, cảm giác mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này. Nhưng tin nhắn khó hiểu mà tôi nhận được từ anh ngày hôm nay đã khiến giác quan thứ 6 mách bảo tôi rằng, chồng tôi ngoại tình.
Sau khi gửi tin nhắn đi tôi không thấy anh nhắn lại giải thích, tôi cũng không thèm gọi điện. Tôi không có thói quen kiểm tra điện thoại của chồng và anh cũng vậy. Nhưng trưa nay tôi đã lén kiểm tra danh sách các cuộc gọi gần đây nhất của anh.
Trong đó có một số điện thoại rất lạ khiến tôi vô cùng tức giận, thời gian cuộc gọi lâu nhất cũng phải hơn 1 tiếng, còn bình thường thì cũng phải 20 đến 30 phút mỗi cuộc, đã thế thời gian gọi đa số nằm trong khoảng 9 đến 10 giờ sáng, đêm muộn cũng có. Chỉ trong vòng 1 tháng mà số các cuộc gọi của anh lên đến hơn 50 cuộc.
Tôi còn cố điều tra ra chủ nhân của số điện thoại đó, cái tên này nghe rất quen, để kiểm chứng tôi đã dùng điện thoại bàn để gọi, quả nhiên có giọng một phụ nữ. Sau đó, tôi chợt nhớ ra rằng mình đã từng nhìn thấy cái tên này đằng sau tấm ảnh tốt nghiệp đại học của anh. Bởi cái tên này khá đặc biệt nên có lần tôi còn trêu anh mãi.
Lẽ nào, chồng tôi và cô ta có quan hệ mật thiết? Cô ta là ai? Là bạn học hay là mối tình đầu của anh? Càng nghĩ tôi càng bực. Bình thường cả hai vợ chồng tôi đều chẳng về nhà ăn cơm bao giờ. Cả hai đều ăn luôn tại cơ quan rồi nghỉ trưa ở đó. Nhưng trưa nay tôi đã tranh thủ phóng về nhà để kiểm chứng trí nhớ của mình. Quả nhiên là tôi đã nhớ chính xác. Cô ta trông vẫn rất xinh đẹp.
Chiều qua họ có một cuộc điện thoại kéo dài chừng 10 phút. Cố nhớ lại thời gian hôm qua anh ra khỏi nhà, tôi thấy trùng khớp. Rất có thể anh đã đi gặp cô ta, rất có thể chiều qua anh đã ở cạnh cô ta, rất có thể tối qua anh cố tình giả vờ say. Nếu tôi đoán không sai thì chắc chắn cô ta là mối tình đầu của anh. Ngày chúng tôi yêu nhau, hình như cũng có lần anh nhắc đến, hai người yêu nhau từ hồi học đại học. Sau đó, vì cô ta là con một, muốn lấy một anh chồng giàu có, nhà cô ta lại kiên quyết không đồng ý nên hai người chia tay.
Sau khi chúng tôi lấy nhau thì cô ta cũng đi lấy chồng. Anh bảo, khi yêu tôi anh đã hoàn toàn quên cô ta, rằng duyên phận là do trời định, những gì là của mình thì vẫn là của mình, còn những gì không thuộc về mình thì không nên giữ lại nữa. Không ngờ cuối cùng duyên tình của anh lại thế này. Lẽ nào hai từ “hư quá” trong tin nhắn kia ám chỉ hành vi ăn vụng “trái cấm” của anh?
Tôi lặng thinh để nghe ngóng động tĩnh từ anh. Thật thất vọng là anh chẳng nói năng và cũng chẳng giải thích gì về cái tin nhắn đó cả. Tôi biết anh đang cố tình lảng tránh. Anh nghĩ tôi là con ngốc hay sao? Cuối tuần đó chúng tôi đã mặt đối mặt ngồi nói chuyện thẳng thắn với nhau. Lúc đầu anh còn chối quanh chối co, nhưng sau một hồi bị tôi chất vấn, anh đã chịu nhận lỗi và cầu xin tôi tha thứ.
Tôi biết, tôi vẫn còn rất yêu anh, vẫn mong sẽ có thể tha thứ cho anh nhưng tôi sợ anh không thể từ bỏ cái đã không còn thuộc về mình, sợ mình sẽ tiếp tục bị phản bội. Có lẽ, tôi sẽ học anh, sẽ không giữ lại thứ không còn thuộc về mình nữa.