Kinh ngạc trước những gì chị dâu nói khi tôi định đón mẹ về chăm sóc
Thấy tay chị dâu có vết bầm đen, tôi vừa thương chị, vừa thương mẹ.
Cách đây 2 năm, mẹ tôi vẫn bình thường, hiền hậu như bao người khác. Nhưng sau khi bố tôi mất, mẹ bị sang chấn tâm lý. Bà lúc tỉnh lúc mê. Anh em tôi đưa mẹ đi khám nhiều chỗ, thậm chí đưa bà vào bệnh viện tâm thần để điều trị một thời gian nhưng bệnh chỉ thuyên giảm chứ không hết hẳn.
Suốt 2 năm nay, người đồng hành cùng mẹ khắp các bệnh viện là chị dâu tôi. Gia đình tôi cũng thật có phúc khi có một người con dâu hiếu thuận như chị. Lần đầu mẹ tôi phát bệnh đã hất đổ cả mâm cơm trong lúc không tỉnh táo. Chị dâu vẫn nhẹ nhàng, dịu dàng xoa dịu mẹ chồng. Lúc đó tôi còn chưa lấy chồng nên chứng kiến mọi cử chỉ của chị và càng yêu quý chị ấy hơn.
Hiện tại, chị dâu tôi đã nghỉ làm hẳn để chăm sóc mẹ chồng. Mỗi khi tỉnh táo, mẹ tôi thường ngồi lặng trước bàn thờ của bố, nhìn xa xăm ra ngõ. Chúng tôi hiểu, mẹ đang nhớ bố. Sống với nhau hơn 50 năm, giờ mẹ đơn côi một mình, hỏi sao không đau, không nhớ?
Hôm qua về thăm mẹ, tôi thấy trên tay chị dâu có vết bầm lớn. Tôi hỏi thì chị nói mẹ lại phát bệnh và cắn chị ấy. Tôi nhìn mẹ ngồi lặng lẽ mà vừa thương bà, vừa thương chị dâu.
Lúc ăn cơm, tôi đề nghị đưa mẹ đến nhà mình ở. Nhưng chị dâu tôi không đồng ý. Chị ấy đáp lời mà làm tôi kinh ngạc: "Chị thương mẹ như mẹ ruột của mình. Chị chăm sóc mẹ cũng 2 năm rồi nên hiểu mẹ muốn gì, cần gì, tính tình ra sao. Cảm ơn cô út nhiều nhưng cô út chỉ cần thường xuyên về thăm mẹ là được rồi. Vợ chồng chị lo cho mẹ được. Vả lại công việc của cô út cũng bận rộn, đón mẹ về rồi chăm sóc làm sao được?".
Câu trả lời chứng tỏ suy nghĩ chu toàn của chị khiến tôi khâm phục lẫn kinh ngạc. Mẹ tôi thật may mắn khi có một người con dâu hiếu thảo như vậy.