Thấy mùa Hè là bà ngoại lại ca cẩm với chúng tôi rằng giông bão sắp đến.
Đó là tên một bài thơ anh Nguyễn Tiến Đạt in chung với 10 gương mặt thơ Quảng Trị cách đây 32 năm. 'Thì còn đây ẩn hiện những ngày xưa/Sau cuộc tàn còn mấy đầu bè bạn/Em là nơi tôi cần gửi tấm thân nhỏ mọn/Trước khi về lạy mẹ giữa đồi hoang'. Thời gian qua đi, có những con người dù đã mất nhưng bóng dáng họ vẫn ở lại, lặng thầm quấn quýt bên ta như chưa từng rời xa.
Với những câu chữ giàu cảm xúc, bé trai lớp 5 đã khiến nhiều người xúc động bởi bài văn viết về mẹ.
Trấn trưởng Mã ở độ tuổi hơn bốn mươi. Người ta cho rằng những người ở độ tuổi này khi bị căng thẳng trong công việc và dễ mắc bệnh do áp lực tâm lý. Còn nữa, một sáng sớm vợ Trấn trưởng đã gọi điện tới văn phòng thị trấn nói rằng Trấn trưởng Mã bị cảm sốt rất cao.
Ông thầy giáo Tiếng Anh người New Zealand của tôi một lần nói rằng: ông đã dạy học ở nhiều nơi tại Việt Nam rồi nhưng ông rất thích thành phố Thanh Hóa. Hỏi tại sao, thì ông bảo: thành phố này cái gì cũng có, mà lại không đông đúc tắc đường như các thành phố lớn.
Hôm 30/4, Tổng thống Trump đã tiếp tục có những bình luận gay gắt về Trung Quốc.
PV: Xin chào anh Dấu, anh khỏe đều chứ?
Pháp luật có thể tuyên án tử, nhưng bản án đau đớn nhất là tiếng gọi 'mẹ ơi' không được đáp lại – và niềm tin cuối cùng của đứa trẻ bị người mẹ ác quỷ đâm nát.
Những dòng cảm xúc về mẹ được 'tuôn ra' trong bài văn đã chạm đến trái tim của giáo viên. Vì vậy, cô giáo đã dành nhiều lời khen, đồng thời chấm điểm cao cho bài văn này.
Tôi chơi thân với ông Nguyên bạn học khác khoa Trường Đại học Tổng hợp Hà Nội. Năm đói ấy (thời sinh viên thì tứ mùa đói) một chủ nhật Nguyên chiêu đãi tôi một bữa nhớ đời.
Tưởng rằng đã quên chuyện của tháng ngày xưa cũ: Thuở lần đầu, lên thành phố tạm trú để làm sinh viên Trường Đại học Luật khoa Sài Gòn. Nhưng không! Cuối năm 2024, có dịp ra Đường sách thành phố, trong tôi lại trỗi dậy những hình ảnh của một Sài Gòn hồi ấy.
Là một tác giả trẻ người dân tộc Nùng hiếm hoi dấn thân vào con đường văn chương, Lý Thị Thủy đang ngày càng chứng tỏ là cây bút giàu nội lực, đa năng. Từng đọc nhiều truyện ngắn của Lý Thị Thủy, tôi bất ngờ khi nhận tập tiểu luận 'Khơi chuyện' mới ấn hành của cô với những cảm nhận văn chương thật tinh tế...
Ngày hội trường, cậu bạn từ miền Trung cũng ra kịp chuyến tàu chiều để sáng hôm sau từ Hà Nội về thăm trường cũ. Mọi khi ồn ào thế, mọi khi 'ăn sóng, nói gió' thậm chí có cả chút bặm bụi công trường. Thế mà lần này... Cứ nhìn bạn đứng nép bên cô giáo chủ nhiệm đã gần 80 tuổi để chụp ảnh thì biết, như một cậu học trò nhỏ ngày nào, mới vào học cấp 3 trường huyện.
Mẹ tôi nhặt nhạnh những quả trứng gà cuối cùng vào trong chiếc rổ nhỏ. Trên gương mặt của người phụ nữ có tuổi ấy ẩn chứa nỗi buồn lặng lẽ. Vì dù không muốn, vẫn phải 'chia tay' cây trứng gà nhiều kỷ niệm.
Nhà triết học cận đại danh tiếng Albert Camus (1913 – 1960) đã để lại cho đời một cẩm nang sinh tồn quan trọng, đó là: 'Khi không có hy vọng, bổn phận của chúng ta là sáng tạo ra nó'. Vậy hy vọng là một trạng thái tâm lý, một cảm xúc, một mức độ nào đó của tư duy lý trí hay một quá trình của tình cảm thông thường. Có nhiều cách thảo luận và suy luận về vấn đề này. Theo một số tác giả phương Tây thì: Cái mà 'bổn phận của chúng ta là sáng tạo ra nó', chính là Niềm tin !
Mưa lớn, lũ lụt gây ra biết bao thiệt hại, tang thương cho người dân nhiều tỉnh, thành. Những nỗi đau mất nhà cửa, mất người thân cứ nối tiếp xảy ra khiến người đọc nhói lòng. Đã có những lúc, nhìn những tít bài về thiệt hại do mưa lũ, tôi thậm chí không dám cả 'bấm chuột' vào đọc! Lòng tự hỏi, rồi đây những đau đớn, mất mát... bao giờ mới nguôi?!
Một người biết chăm sóc và yêu thương bản thân mới có thể hiểu thế nào là hạnh phúc và từ đó biết yêu thương người khác.
Sau bão lũ sẽ mãi còn đó những cơn 'bão lòng'. Nhưng cũng có những cơn 'bão lòng' không phải vì bão lũ...
Cỏ dại hiểu đất, hiểu trời, hiểu nhu cầu của muôn loài. Cỏ hãnh diện cuộc đời nó chỉ có một mùa và thản nhiên nối vào cho thế hệ tiếp ở mùa sau. Một mùa đã đủ hiểu lòng đất và trời xanh.
Bên cạnh cái tên quốc tế là 'Yagi', bạn còn được người Việt Nam biết tới với cái tên 'số 3'.
Ngại bị trào lưu mạng 'chụp mũ' nên chẳng ai dám ho he cho đến khi Bộ Ngoại giao lên tiếng khẳng định những đóng góp đúng đắn của Trường Đại học Fulbright Việt Nam - lúc đó nhiều người mới... hết sợ.
Bất chợt một sáng mai dong xe đi làm, ngang qua cung đường quen thuộc thấy màu áo trắng tinh khôi trước cổng trường làm tim ta bồi hồi, xao xuyến vô cùng. Tính đến mùa Thu năm nay, ta đã đi qua gần hai mươi năm đời học sinh, nhưng mỗi khi nhắc nhớ, ta lại không bao giờ quên được năm tháng ấy. Những mùa tựu trường với từng hồi trống dài, vang lên giục giã...
Tất cả các sách giáo khoa, các sách dạy về Đạo đức, Luân lý, các sách giáo dục công dân, các sách dạy làm người trên toàn thế giới đều đưa mục 'Lòng yêu nước' lên hàng đầu, là chương thứ nhất, là nội dung chủ yếu nhất, quan trọng nhất của mọi cuốn sách. Vì sao như thế? Bởi vì 'Lòng yêu nước' cùng với 'Tình gia đình' là hai sức mạnh cơ bản của mỗi con người đang tồn tại trên trái đất này. Vì thế, trong các loại Từ điển 'Tinh hoa Tư tưởng nhân loại' ta rất dễ tìm thấy các danh ngôn về lòng yêu nước rất đáng quý này vì nó cô đọng và rất dễ hiểu, dễ nhớ.
Thôn chỉ có nhà văn hóa be bé, không có sân thể thao. Trẻ con, người lớn ở các ngõ muốn chơi thể thao thì 'ào' xuống đường. Buổi chiều nọ, thay vì giăng lưới chơi cầu lông như mọi khi thì Bơ, Mít, Mon, Tèo rủ nhau chơi bóng đá. Ấy mà, chiều hôm đấy quá đen, thằng Bơ đá hăng quá nên quả bóng bay vèo vào cửa nhà bà Lành, sau đó bật lại chậu hoa mười giờ bé xinh trên hè...
Các ông chủ sẽ rất lo lắng nếu các nhà hàng khác trong khu phố vẫn đông khách, còn nhà hàng của mình thì ế ẩm. Khi ấy, bạn cần nghiêm túc nhìn lại cách vận hành của mình.
Ngược ngàn theo anh về đất Điện Biên, ngoài chuyện tham quan các điểm di tích lịch sử nó đề nghị được thưởng thức đặc sản nơi đây.
Có một người sinh ra ở quê, lớn lên ở quê và sống ở quê mà vẫn đau đáu nỗi nhớ quê...
Điểm nổi bật nhất trong cuộc sống ở một viện dưỡng lão là sự thiếu vắng trầm trọng bổn phận hay trách nhiệm.
Sapa bây giờ lạ lắm, không còn là thành phố nhỏ lặng lẽ mù sương và thơ mộng. Nhưng xin đừng vì thế mà thôi yêu mảnh đất này. Vẫn còn nhiều thứ để nhớ: biển mây vờn trên núi, những ruộng bậc thang hút tầm mắt, những cung đường trekking đầy thú vị…
Một con người cụ thể muốn được khôn lớn và trưởng thành bắt buộc trong đời phải có những người cưu mang, dìu dắt, nuôi nấng, giúp đỡ, dạy bảo, khuyên răn, giáo dục. Danh sách những người cần có thì khá dài nhưng có thể tóm tắt lại, đó là các thầy và các bạn của ta.
Những văn công Điện Biên năm xưa đã có cuộc hành trình trở lại mảnh đất in dấu bao kỷ niệm cùng đoàn công tác của Điện ảnh Quân đội nhân dân....
Trước khi mọi việc đi quá xa thì cần nghĩ đến đường dài cho nhạc hội bằng sự lắng nghe, cầu thị và tôn trọng khán giả.
Chao ôi! vào cái lúc đói điên đói đảo, mệt đứ đừ sau một ngày học hành vất vả, ta nán lại thêm một chút trước khi về nhà mà ghé vào hàng quán ven đường Hàn Thuyên làm vài cái bánh khoái tép, bánh khoái trứng chấm với nước mắm chua chua ngọt ngọt đỏ au ớt bột thì còn cái ngon nào bằng. Kể cũng khéo món quà bánh đơn giản đó sao lại rõ hợp vị những thực khánh lúc chiều tối.
Chao ôi! vào cái lúc đói điên đói đảo, mệt đứ đừ sau một ngày học hành vất vả, ta nán lại thêm một chút trước khi về nhà mà ghé vào hàng quán ven đường Hàn Thuyên làm vài cái bánh khoái tép, bánh khoái trứng chấm với nước mắm chua chua ngọt ngọt đỏ au ớt bột thì còn cái ngon nào bằng. Kể cũng khéo món quà bánh đơn giản đó sao lại rõ hợp vị những thực khánh lúc chiều tối.
Tôi sinh ra ở nông thôn nên tuổi thơ được đắm mình trong mùi ngai ngái của đồng đất, mùi nồng nồng của rơm rạ quê nhà. Bạn bè tôi giờ mỗi đứa mỗi nơi. Có đứa qua xứ người lập nghiệp, có đứa làm dâu đất Bắc rồi cùng chồng tất tả ngược Nam...còn tôi, sống và làm việc nơi phố thị. Cứ mỗi lần nghe mùi cơm gạo mới thoảng trong gió chiều, nỗi nhớ quê nhà rưng rưng, se sắt.
Cuối năm 1970, tôi chuyển công tác về quê hương tuyến lửa. Chiến tranh rất ác liệt, vận tải rất khó khăn. Tuy thế, trà vẫn có, dù là rất hạn chế.
'Rất tiếc, nhưng chúng tôi không có việc nào phù hợp với chị cả' - người tiếp tân ngồi đằng sau quầy nói khi đưa trả tôi tờ sơ yếu lý lịch. Trong tôi lại dấy lên cảm giác tuyệt vọng quen thuộc. Tôi nhẩm tính trong đầu, đây đã là lần 'rất tiếc' thứ 5 mà tôi nhận được trong tuần.