Thư gửi chính mình

Gửi chính mình – người đã từng gục ngã, từng khóc thầm giữa đêm không ai hay biết…

Đôi khi, điều khiến ta kiệt quệ không phải là những vết thương của cuộc đời, mà là ánh mắt phán xét, là những lời nói tưởng như vô hại của người ngoài cuộc.

Họ đâu biết, để đi qua những ngày tưởng chừng không thể thở nổi, ta đã phải mạnh mẽ đến nhường nào…

Hình minh họa

Vậy mà, chỉ một câu hờ hững: “Chuyện đó có gì đâu mà buồn?” cũng đủ làm tim ta thắt lại.

Nhưng mình ơi, đã đến lúc học cách đứng vững giữa bão giông.

Đừng để những lời nói vô tâm làm tổn thương trái tim vốn đã đầy vết xước.

Đừng để những điều không thật khiến ta lạc mất chính mình.

Cuộc đời này ngắn lắm…

Đừng hoài phí thanh xuân chỉ để làm vừa lòng ai đó, đừng mải miết tìm kiếm sự công nhận từ những người chẳng hiểu nỗi đau của ta.

Nếu hôm nay mệt mỏi, hãy cứ cho phép mình nghỉ ngơi, nếu thấy yếu lòng, cứ khóc đi – rồi lau nước mắt và đứng dậy,

bởi mai này, ta sẽ mạnh mẽ hơn, kiêu hãnh hơn bao giờ hết.

Nếu chẳng ai chịu lắng nghe, cũng đừng buồn.

Bởi trong thẳm sâu, chính ta là người hiểu mình nhất.

Những tổn thương hôm nay, rồi sẽ hóa thành ánh sáng, dẫn ta đến những ngày an yên và dịu dàng hơn phía trước.

Và rồi sẽ có một ngày – ta không còn phải gồng mình lên nữa, bởi khi ấy, chính ta đã trở thành nơi bình yên của cuộc đời mình.

Thương chính mình – thật nhiều nhé…!!!

Ngọc Hiếu - Duy Khương

Nguồn Pháp Luật VN: https://baophapluat.vn/thu-gui-chinh-minh.html