"Đại bàng vàng" Su-37 Berkut (NATO gọi bằng tên định danh Flanker-E hay Terminator) là một chiến đấu cơ đa năng - bước phát triển xa hơn nữa của gia đình tiêm kích Su-27 Flanker nổi tiếng.
Các công trình sư người Nga đặt mục tiêu chiếc chiến đấu cơ này sẽ có hiệu suất và độ cơ động vượt trội Su-35 (khi đó được gọi là Su-27M), thông qua việc nâng cấp toàn bộ hệ thống.
Su-37 Berkut thực hiện chuyến bay đầu tiên vào năm 1996, nó được đề xuất cho vị trí tiêm kích chủ lực của Không quân Nga cũng như mặt hàng mũi nhọn xuất khẩu ra nước ngoài.
Tuy vậy chỉ có 2 nguyên mẫu thử nghiệm xuất xưởng do gặp phải hạn chế về tài chính cũng như thiếu đơn đặt hàng, bất chấp những màn thể hiện cực kỳ ấn tượng tại nhiều triển lãm hàng không trên thế giới.
Thông số kỹ thuật cơ bản của tiêm kích Su-37 gồm có chiều dài 21,93 m; sải cánh 14,7 m; chiều cao 5,93 m; trọng lượng rỗng 15 tấn; trọng lượng cất cánh tối đa 35 tấn. Máy bay được điều khiển bởi 1 phi công.
Ban đầu Su-37 sử dụng động cơ Lyulka-Saturn AL-31FP có kiểm soát vector lực đẩy - một dẫn xuất của loại AL-31F lắp đặt trên Su-27, những động cơ này hoàn toàn có thể hoán đổi cho nhau. Đây là giải pháp tạm thời cho đến khi loại AL-37FU sẵn sàng phục vụ.
Đến năm 2001, chiếc Su-37 đầu tiên lắp động cơ AL-37FU và hệ thống điều khiển "fly by wire" đã cất cánh. Nhà sản xuất tuyên bố Su-37 không bị giới hạn góc tấn công nhờ khả năng cơ động tuyệt vời.
Máy bay có thể thực hiện động tác nhào lộn trên không ở tốc độ gần bằng không, thậm chí còn tránh được cả tên lửa không đối không của đối phương nhờ khả năng ngoặt gấp "khó tin".
Vận tốc tối đa của Su-37 lên tới 2.870 km/h, trần bay 18.000 m và tầm hoạt động là 3.300 km, các thông số trên là cực kỳ ấn tượng đối với một chiếc tiêm kích hạng nặng sử dụng cấu hình cánh mũi.
Với radar mảng pha quét thụ động N-011M BARS, Su-37 thực hiện được cả nhiệm vụ tấn công mặt đất bằng vũ khí có độ chính xác cao, tuy nhiên vai trò chính của nó vẫn là tiêm kích chiếm ưu thế trên không.
Tải trọng vũ khí mà Su-37 mang được là 8 tấn, phân bổ trên 12 giá treo nằm ở cánh và thân, bao gồm tên lửa không đối không, không đối đất, bom rơi tự do hoặc có điều khiển, rocket thường, hoặc được dẫn bằng laser.
Vũ khí phụ của nó là 1 khẩu pháo hàng không GSh-301 cỡ 30 mm (cơ số đạn 150 viên) dùng trong cận chiến, phi công có thể chọn chế độ bắn ngẫu nhiên hoặc giữ cò và khẩu pháo chỉ nhả đạn khi máy bay địch lọt vào tầm sát thương.
Năm 2002, một chiếc Su-37 đã bị rơi do gặp lỗi phần mềm, điều này dẫn đến sự kết thúc của dự án. Tuy nhiên những thành tựu của Su-37 như động cơ TVC, hệ thống radar, thiết bị điện tử đã được ứng dụng để tạo ra Su-30MKI cùng với Su-35 sau này.
Hiện tại Nga đang nghiên cứu tích hợp radar mảng pha quét chủ động (AESA) cho Su-35SM và Su-30SM2, chúng còn được tích hợp động cơ kiểm soát vector lực đẩy 3 chiều (3D TVC), chính vì vậy Moskva không cần phải "tái sinh" Su-37, cho dù có nhiều ý kiến mong mỏi.