Tôi nghẹn đắng vì sự im lặng đáng sợ của mẹ trước thái độ của con rể khi về chơi dịp lễ

Suốt dọc đường đi, tôi đã nghĩ đến chuyện ly hôn nên khi về đến Hà Nội trong đêm, tôi đã cãi nhau với chồng bằng tất cả cảm xúc dồn nén, chịu đựng trước thái độ thờ ơ, hời hợt của chồng với bố mẹ vợ.

5 ngày nghỉ lễ - với nhiều người là khoảng thời gian tận hưởng, thăm thú, gắn kết với gia đình nhưng với tôi, dù mới trải qua 2 ngày nhưng hiện tại tôi đang rất buồn. Một nỗi buồn chưa biết nên giải quyết ra sao.

Tôi người miền Trung, lấy chồng về ngoại thành Hà Nội. Ngày quyết định cưới, mẹ tôi không phản đối nhưng bà lo tôi đi lấy chồng xa, sau này sinh đẻ sẽ thiệt thòi vì không được ở gần nhà ngoại.

Ngày ấy, tôi mải chạy theo tình yêu nên không để ý nhiều đến lời mẹ nói. Mãi sau này, khi trải qua 2 lần sinh con, con cái lại hay ốm đau, tôi mới thấm thía cảnh không có bố mẹ, anh em họ hàng bên ngoại ở gần nó tủi thân nhường nào.

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Mẹ tôi dù thương con thương cháu nhưng cũng chỉ ra đỡ đần giúp tôi được 1 tháng. Mẹ chồng tôi lớn tuổi, lại có bệnh xương khớp, không hỗ trợ được nhiều. Đa phần mẹ con tôi phải tự chăm nhau.

Nhớ lần tôi buồn quá, quyết định đưa con vào ngoại chơi dăm bữa nửa tháng nhưng vì đi đường xa, con tôi sức đề kháng lại yếu nên vào đến nơi, bé ốm dai dẳng cả tháng chưa khỏi hẳn.

Sau lần ấy, chồng và mẹ chồng nhất quyết không cho tôi đưa con vào ngoại, trừ mỗi dịp Tết, tôi mới được đưa con về thăm ông bà. Nhưng cũng chỉ được vỏn vẹn 1 ngày rồi phải rời đi. Vì vậy, hơn 6 năm lấy chồng, số lần về thăm quê của tôi chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Năm nay được nghỉ lễ dài, ngay từ đầu tháng, tôi đã bàn với chồng đưa con về thăm ông bà ngoại 2-3 hôm cho ông bà vui. Chồng tôi ậm ừ không muốn về với lý do còn phải xử lý việc, tuy nhiên, do tôi cương quyết nên anh cũng đồng ý cho qua chuyện.

Bắt đầu kỳ nghỉ, tôi háo hức cùng chồng con về thăm bố mẹ, mang theo cả hy vọng sẽ bù đắp phần nào những tháng ngày bố mẹ tôi lặng lẽ chờ con, nhớ cháu.

Nhưng dọc đường về, chồng tôi lại đổi ý nói về 1 hôm rồi đi luôn vì anh có hẹn họp lớp với các bạn cấp 3. Tôi nói đã mất công về thì ở lại 2 hôm, cho con cái đi lại cũng đỡ mệt nhưng chồng khăng khăng không đồng ý.

Vì chuyện này, khi về đến nơi, anh ta luôn giữ vẻ mặt khó chịu dù bố mẹ vợ không hiểu chuyện gì. Suốt cả buổi, anh dán mắt vào điện thoại, liên tục kêu nóng, than mệt và hầu như không chuyện trò gì với nhà vợ.

Mẹ tôi cứ lúi húi trong bếp hết nấu món nọ đến món kia, chỉ mong con rể thích. Bố tôi dù không uống được nhiều nhưng vẫn chuẩn bị rượu và mồi nhậu để mong uống cùng con rể vài ly.

Nhưng đến bữa, chồng tôi kêu mệt nên không uống, chỉ ăn qua loa rồi lên phòng ngủ nằm. Cả buổi chiều, anh cũng không giao lưu gì với ai. Tối hôm ấy, mấy anh nhà bác mời vợ chồng tôi qua ăn cơm vì lâu rồi mới về. Nhưng chồng tôi thẳng thừng từ chối với lý do: Ăn cơm nhà rồi tối bắt xe về Hà Nội vì sáng hôm sau anh có việc sớm.

Mẹ tôi đứng trong bếp, tay cầm bó rau, im lặng đến đáng sợ. Tôi nhìn bà, bỗng thấy nghẹn trong cổ. Không ai trách móc, không ai oán than nhưng chính sự nhẫn nhịn ấy khiến tôi cảm thấy mình tệ đến mức không thể tha thứ.

Bố mẹ tôi từng quý chồng tôi như con trai. Ngày cưới, bố tôi lén lau nước mắt, mẹ tôi nắm tay tôi dặn dò cố gắng sống thật hạnh phúc. Vậy mà, giờ chồng tôi về thăm bố mẹ vợ như là "nghĩa vụ" và làm cho xong với một thái độ lạnh nhạt, như thể về nhà vợ là việc nằm ngoài lịch trình sống của anh.

Tôi giận chồng, nhưng tôi giận bản thân nhiều hơn. Vì tôi đã để sự chờ đợi của bố mẹ bị xem nhẹ, để lòng hiếu khách của họ được đáp lại bằng sự lạnh lùng và vội vã.

Chúng tôi rời đi, mẹ tôi dúi vội mấy túi rau, trái cây. Bố tôi đứng trước cổng, không vẫy tay, không nói gì, chỉ nhìn theo. Mắt ông đỏ hoe. Mẹ tôi quay đi, có lẽ để lau nước mắt.

Ngồi trên xe, nhìn chồng nói chuyện điện thoại, cười cợt với các bạn, tôi uất nghẹn vô cùng. Sở dĩ tôi không cãi nhau hay cố giữ chồng lại thêm vì tôi biết tính anh, nếu đã không thích, anh ở lại sẽ chỉ làm ra những hành động khiến bố mẹ tôi buồn thêm.

Suốt dọc đường đi, tôi đã nghĩ đến chuyện ly hôn nên khi về đến Hà Nội trong đêm, tôi đã cãi nhau với chồng bằng tất cả cảm xúc dồn nén, chịu đựng trước thái độ thờ ơ, hời hợt của chồng với bố mẹ vợ.

Kỳ nghỉ lễ của tôi cũng chẳng còn vui vẻ gì nữa. Theo mọi người, với người chồng như thế này, tôi có nên dứt khoát đau một lần rồi thôi không? Chứ tôi không muốn bố mẹ tôi đã già, phải chịu sự khinh bỉ của con rể thêm nữa.

H.G

Nguồn GĐ&XH: https://giadinh.suckhoedoisong.vn/toi-nghen-dang-vi-su-im-lang-dang-so-cua-me-truoc-thai-do-cua-con-re-khi-ve-choi-dip-le-172250502174609756.htm