Chiều buông, khách du lịch đưa nhau xuống núi, đỉnh đèo dần trở về với trạng thái như vốn có của miền sơn cước. Đứng trên đỉnh đèo, nhìn những vầng sáng cuối ngày đang nhuộm hồng cả những áng mây; trải ra trên khắp các thung lũng, dải đều trên những con đường mềm mại như dải lụa đang uốn lượn quanh co bên các sườn núi ở cả hai bên mạn Bắc và Nam mà lòng không khỏi nao nao thương nhớ một cái gì đó chẳng thể gọi thành tên.
Mỗi khi mùa thu đến, lòng tôi lại nao nao nhớ về mùa bàng chín. Có lẽ là vì mùa này luôn trùng hợp với thời điểm tựu trường, những ngày học trò bắt đầu quay lại với sách vở và cũng là lúc những trái bàng vàng ươm, căng mọng, chín rộ trong ánh nắng đầu thu. Đó là một mùa không chỉ thiên nhiên thay đổi, mà cả trong lòng chúng tôi, những đứa trẻ, cũng có những chuyển động không thể nói thành lời. Những ký ức tuổi thơ gắn liền với bàng chín, với những ngày hè tươi đẹp và những trò chơi vô tư cứ thế ùa về, vẹn nguyên như ngày nào. Hình ảnh những trái bàng vàng ươm, căng tròn, lấp ló trên cành khiến lòng tôi bâng khuâng như thể thời gian đã lặng lẽ trôi qua mà không hề báo trước.
Giữa muôn trùng phương tiện hiện đại, tôi vẫn chọn đi tàu lửa. Một hành trình đủ dài để ngẫm ngợi, để ngồi cạnh những người xa lạ, để nhìn đời trôi chầm chậm ngoài ô cửa kính bụi mờ.
Tháng trước về thăm quê, định chỉ đi trong ngày, nhưng mấy cô em ở quê dứt khoát giữ lại. Tối đó, cơm nước xong mấy chị em rủ nhau đi chơi quanh xóm. Vừa bước chân ra khỏi cổng, thật bất ngờ bắt gặp ánh trăng quê ngời ngời rải một màu vàng trên khắp đường làng, ngõ xóm.
Sống trong đời sống, ít nhất ta cũng có một lần bị người khác chỉ trích, phê phán, thậm chí là mắng rủa, đay nghiến với những ngôn từ khó nghe… Phải biết lắng nghe những lời thị phi để lớn thêm một chút.
Có những miền đất, dù đi qua chỉ một lần, vẫn neo lại trong lòng người. Cũng có nơi, dù đã rời xa từ lâu, mỗi lần nghĩ đến lại thấy lòng nao nao như đứng trước một bầu trời cũ. Với tôi, Bình Phước là một miền đất như thế.
Có một mùa hè nằm yên trong ký ức, rất khẽ, rất nhẹ. Mỗi khi tiếng ve đầu mùa cất lên, lòng tôi lại nao nao như có ai vừa khẽ gõ cửa, đánh thức những ngày tháng xa xưa, nơi tôi từng là một đứa trẻ, sống trọn vẹn trong từng phút giây dưới ánh nắng chói chang, giữa tiếng cười trong veo và những trò chơi dân gian đơn sơ mà đầy ắp yêu thương.
Dưới đây là những lời chúc ngày 21/6 (Ngày Báo chí Cách mạng Việt Nam) hay và ý nghĩa nhất năm 2025 dành tặng tới các nhà báo, phóng viên,...
Những ngày hè sang, đi đến đâu tôi cũng bắt gặp hình ảnh các sĩ tử cặm cụi bên trang sách, chạy đua với thời gian để gấp rút chuẩn bị hành trang cuối cùng tốt nhất cho kì thi quan trọng nhất đời người. Lòng tôi chợt nao nao nhớ về ngày tháng cũ, thuở đôi mươi khát vọng cháy tâm hồn.
Dù viết bài văn khá dài nhưng em học sinh chỉ được giáo viên chấm 2 điểm. Nội dung bài văn này ra sao mà khiến em học sinh nhận điểm thấp đến vậy?
Tuổi thơ tôi gắn liền với những cánh đồng lúa, hương rơm rạ đã trở thành một phần không thể thiếu trong ký ức.
Có một loài hoa chẳng mọc rộ thành từng triền như dã quỳ, cũng không kiêu sa như mimosa dịu dàng trong nắng sớm, ấy vậy mà mỗi lần hoa nở, lòng tôi lại dâng lên thứ cảm xúc nao nao - thứ cảm xúc vừa rưng rưng hoài niệm, vừa như thức tỉnh một điều gì đó rất sâu xa trong tim. Đó là hoa phượng - loài hoa tưởng chừng chỉ quen với sân trường miền xuôi, nhưng vẫn rực rỡ cháy lên giữa những con dốc, gọi hè về trong một vẻ đẹp thật khác.
Cây gạo cổ thụ ở thị trấn Tiên Điền (Nghi Xuân - Hà Tĩnh) không chỉ là chứng nhân sống động của hơn hai thế kỷ thăng trầm, mà còn là biểu tượng văn hóa đậm đà tình làng nghĩa xóm - nơi lưu giữ hồn quê và ký ức bao thế hệ.
Giữa hàng nghìn người đang chờ xem diễu binh, diễu hành kỷ niệm 50 năm thống nhất đất nước, người phụ nữ trung niên thu hút sự tò mò khi lặng lẽ cầm bút viết những dòng nhật ký trên trang giấy trắng.
Có quá nhiều người chụp hoa anh đào Nhật Bản nhưng nét riêng đầy chất thơ trong bộ ảnh của Nguyễn Thạch Long khiến nhiều cư dân mạng mê mẩn.
Giữa tháng 3, chúng tôi tìm về vùng biên giới tỉnh Đồng Tháp. Đây cũng là thời điểm mà cây Ô môi trổ bông đẹp nhất. Từng chùm bông trổ đỏ hồng, dày đặc, nao nao thương nhớ.
Tình yêu đắm đuối với người, với đời, thiên nhiên được Ngọc Lê Ninh thể hiện mãnh liệt qua bài thơ 'Tình đất phù sa'.
Bố hào phóng với mọi người bên ngoài, nhưng đến một bó hoa nhỏ cho mẹ vào ngày 8/3 cũng chẳng có.
Ra Giêng, dẫu lòng người đã mặc định sang xuân, đất trời năm nay không hiểu sao vẫn bịn rịn mãi với khúc giao mùa.
Tết là lúc mọi người sum vầy cùng gia đình, bạn bè, người thân. Thế nhưng đâu đó trong sương khói của 'đại ngàn' vẫn còn có những con người đang ngày đêm canh giữ, bảo vệ bình yên cho những cánh rừng. Với họ, Tết cũng gắn với rừng.
Ngày cuối cùng của năm cũ, Lê thoáng chút chạnh lòng khi nhớ về quãng thời gian gần 5 năm ăn Tết xa gia đình. Nhìn thấy hàng xóm tất bật dọn dẹp nhà cửa, vườn tược, đi tảo mộ, gói bánh… trong lòng Lê cũng thấy nao nao.
Bất ngờ nhận được tin nhắn từ phía em gái: 'Tết này, chị có về nhà không? Bố mẹ đã 'viễn du miền mây trắng', chỉ còn 2 chị em mình. Chị về cùng em đón Tết nhé'.
Dù đô thị hóa dập dồn trong lòng phố, nhịp sống công nghiệp hối hả trong guồng quay không ngừng nghỉ, thì hương vị mùi già vẫn yên vị trong nỗi thiết tha của người đô thị hôm nay.
Đến hẹn lại lên, 'tuần lễ dọn nhà' chính thức bắt đầu. Nhưng năm nay, không chỉ thấy mệt, oải hay nản,.. như những năm trước, Sunlight còn cho người ta nhìn thấy nhiều hơn thế qua MV 'Dọn nhà đón Tết'!
Bài thơ 'Một mùa xuân nho nhỏ' được nhà thơ Thanh Hải viết vào những năm tháng cuối đời trên giường bệnh tại Bệnh viện Trung ương Huế (cuối năm 1980). Bài thơ là niềm tâm sự, sự chiêm nghiệm và niềm tin về tương lai phía trước của một nhà thơ đã dâng trọn cuộc đời mình cho sự nghiệp cách mạng giải phóng dân tộc.
Chia sẻ với PV VietNamNet, Jimmii Nguyễn khẳng định hồi ký là những câu chuyện liên quan tới anh, thật 100%, chỉ có nhân vật liên quan được đổi tên, để giữ sự trân trọng với họ.
Có những ngày bỗng muốn thả lỏng mình, mặc cho công việc cuối năm đang dồn lại, những bản báo cáo cần hoàn thành, đó là lúc tôi đưa tay ra để xé đi những tờ lịch cuối cùng của năm cũ. Rồi lại bần thần tự hỏi mình, năm tháng có mòn đi như quyển lịch dày cộp này không?
Mưa lũ qua đi, dấu vết còn đọng lại... Mùa hạt dẻ Trùng Khánh (Cao Bằng) vẫn nao nao trong thơm thảo, ngọt bùi. Dưới tán dẻ cổ thụ, gió heo may hanh hao rung rinh từng chùm quả chín đã ngả mầu vàng cháy.
Khi những vạt dã quỳ nhuộm vàng đồi núi Tây Nguyên cũng là lúc mùa khô đến mang theo những cơn gió lạnh hanh hao.