Tuổi già thường lẩn thẩn thì phải? Tự dưng nhớ nồi cơm ngày đói. Cơm độn nhưng nhoáng cái đã xới vét hết mà nồi hẵng còn bốc khói! Lũ trẻ nhăm nhăm ánh mắt về khoảng khói hư vô. Nồi cơm như giấc mơ vừa tan biến. Rồi khoảng khói trắng chóng vánh nồi canh mẹ nấu bốc vội như thứ tiêu bản mong manh thời tháng ba ngày tám.
Thành phố sáng đèn, những căn nhà ấm sực thơm tho. Nói thế chứ, thời nào thì cuộc sống đô thị cũng khác hẳn thôn quê. Đô thị hóa, làng lên phường, lên phố đã khác hẳn.