Thành phố biết mơ

Tôi từng nghe ai đó nói rằng: Sài Gòn - TP.HCM là thành phố không bao giờ ngủ, nhưng vẫn luôn biết mơ. Có thể không ai xác minh được nguồn gốc câu nói ấy, nhưng với tôi, nó đúng.

Chạm vào Sài Gòn bằng mắt, bằng tim, bằng năm tháng

Có một góc nhìn thú vị hơn khi ngắm nhìn từ trên cao, nơi những con đường, mái ngói, dòng sông… bỗng hóa thành ký ức sống động. Trên chuyến xe buýt hai tầng, một chiều hoàng hôn ở tầng 49 Bitexco, hay chỉ phút lặng im bên Bến Nhà Rồng cũng đủ để thấy thành phố này không chỉ để sống, mà còn để yêu.

Thành phố dưới cánh chim

Giả sử, bạn nhận được một đề tập làm văn như sau: Hãy tưởng tượng bạn là một chiếc camera hành trình, đang ghi lại hình ảnh thành phố. Hãy kể lại.... Lúc này, bạn sẽ kể câu chuyện gì? Còn tôi, đây là câu chuyện mà tôi sẽ kể.

Tương giao giữa hội nhập và bảo tồn di sản TP.HCM dưới góc nhìn kiến trúc

Thành phố Hồ Chí Minh là nơi tôi sinh sống và làm việc trong nhiều năm. Mỗi buổi sáng, tôi di chuyển đến trường bằng xe buýt rồi tiếp tục công việc tại một văn phòng thiết kế. Các chuyến đi này giúp tôi quan sát sự thay đổi của thành phố qua cửa kính xe.

Theo dấu vòng xoay, yêu những 'vân tay xanh' của thành phố

Ở nơi tưởng như chỉ là chỗ rẽ vội của xe cộ, tôi lại thấy thành phố Hồ Chí Minh chạm vào tầm cao bằng ký ức, bằng khát vọng chuyển mình và bằng cả những vân tay xanh - các vòng xoay len giữa nhịp sống đô thị.