Mùa cốm nhớ thương
Những ngày đầu thu, không khí dịu như chiếc áo len mỏng mẹ từng đan, vừa đủ xua cái hầm hập của hè, mà chẳng làm ta se lạnh. Sớm mai, màn sương mảnh phủ nhẹ mặt hồ, đọng lại những hạt nước li ti lấp lánh trên đầu lá còn khi chiều xuống, nắng vàng rải mềm lên mái ngói, lùa qua những hàng cây, khiến cả thành phố như khoác một tấm áo óng ả sắc thu: êm ả, hiền hòa, và đầy mùi nhớ.

Ảnh minh họa Internet
Tôi rời giảng đường, thả bước trên con phố Nguyễn Du, nơi hai hàng cây sấu đứng im lìm, như những người bạn già đang kể nhau nghe những câu chuyện của mùa. Lá vàng lác đác rơi, nhẹ nhàng như điệu valse của thiên nhiên, đôi khi chạm khẽ vai, để lại cảm giác bâng khuâng khó tả. Rồi một cơn gió bất chợt ùa qua, mang theo hương cốm mới như lời nhắn gửi từ làng Vòng, như chiếc phong thư của Hà Nội gửi trao mùa thu. Đó là thứ mùi ngọt dịu, phảng phất hương của lá sen và mùi thóc non, hòa quyện cùng hơi đất ấm áp. Cái mùi thơm ấy không nồng nàn, không vội vã, mà len lỏi chầm chậm, như thể muốn chạm vào từng góc sâu trong tâm hồn người qua đường. Tôi khẽ hít một hơi thật dài, để hương cốm thấm vào từng giác quan. Một cảm giác nao nao trỗi dậy, nỗi nhớ khẽ chạm vào tim. Hương cốm ấy, không chỉ là hương của mùa thu, mà còn là hương của ký ức của những ngày thơ bé mẹ bưng chén cốm thơm vào nhà, nụ cười hiền hòa dưới ánh đèn vàng. Như thể cả mùa thu đang thì thầm bên tai tôi, kể về những năm tháng cũ và vỗ về tôi bằng sự dịu dàng của hiện tại.
Đã ba năm rồi, kể từ khi lên Hà Nội nhập học, tôi vẫn giữ thói quen mua cốm mỗi dịp thu về. Không phải vì cốm là thứ quà hiếm lạ hay xa xỉ, mà bởi trong mỗi hạt cốm xanh mướt ấy, tôi tìm thấy chút gì đó thân thuộc, dịu dàng như vòng tay mẹ ngày thơ bé. Với tôi, cốm không chỉ đơn thuần là một món ăn, mà là biểu tượng của một Hà Nội nhỏ bé, tinh khôi, và lắng đọng như những điều giản dị mà quý giá nhất trong đời. Mỗi lần cầm trên tay gói cốm bọc lá sen, tôi lại nhớ về quê nhà – nơi mẹ vẫn hay tẩn mẩn chọn từng món quà nhỏ gửi lên cho tôi, đong đầy trong đó là tình yêu thương không lời. Hạt cốm xanh như hạt ngọc của đồng quê, mềm dẻo mà đậm đà. Mỗi lần nhón một hạt, tôi lại thấy như đang cắn vào cả mùa thu, cả những kỷ niệm ngày nhỏ cùng mẹ nấu xôi, vo từng hạt thóc dẻo quẹo trong lòng bàn tay. Ở nơi xa, giữa phố phường đông đúc, cốm giúp tôi giữ lại chút hương vị quê hương, chút tình cảm của mẹ trong lòng bàn tay mình.
Mỗi lần qua làng Vòng, nơi những gánh cốm xanh mướt nằm im lìm bên lề đường, lòng tôi lại dâng lên một cảm giác thân thương khó tả. Nhìn những người bán hàng, bàn tay thoăn thoắt lựa từng hạt cốm, gói ghém cẩn thận trong lớp lá sen xanh mướt rồi buộc lại bằng sợi rơm vàng, tôi chợt nhận ra, không chỉ cốm mà cả tấm lòng, cả mùa thu đều được gói trọn trong đó.Tôi yêu cái khoảnh khắc tay nhẹ nhàng mở gói cốm, lớp lá sen thoảng qua mùi ngai ngái của đất trời, hòa quyện với hương cốm ngọt ngào, dịu dàng như một nốt nhạc trầm ngân lên trong tâm hồn. Mỗi lần như vậy, hương cốm lại kéo tôi trở về với những ngày thơ bé, khi mẹ ngồi vo từng hạt cốm để nấu chè. Mẹ cười hiền, đôi mắt lấp lánh niềm vui khi nhìn những hạt cốm mềm mại biến thành món chè ngọt lành thơm phức – món quà nhỏ mà cả gia đình đều háo hức đón nhận. Cứ thế, cốm không chỉ là một món quà của đất trời Hà Nội, mà còn là chiếc cầu nối giữa những điều thân thương. Mỗi lần về quê, tôi đều mua cốm gửi mẹ, như một lời nhắn nhủ dịu dàng: "Mẹ ơi, Hà Nội đã vào thu rồi, con nhớ mẹ, nhớ cả nhà mình nhiều lắm!". Mẹ không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cầm gói cốm, ánh mắt rạng ngời như chứa đựng cả trời yêu thương. Đôi khi, tình cảm không cần lời nói, chỉ cần một gói cốm xanh cũng đủ để thấu hiểu nhau, để cảm nhận rằng, dù xa xôi, ta vẫn luôn giữ một phần ký ức chung trong lòng.
Là sinh viên, cuộc sống đôi khi bận rộn đến nghẹt thở, những deadline và bài vở chồng chất khiến tôi dễ rơi vào cảm giác chông chênh. Nhưng giữa những hối hả ấy, cốm như một người bạn thầm lặng, nhắc tôi sống chậm lại, để cảm nhận và lắng nghe sự dịu dàng của mùa thu đang thấm vào từng nhịp thở. Những đêm khuya, khi ánh đèn bàn vàng nhạt phủ lên trang vở đầy chữ, tôi mở gói cốm nhỏ mua từ chiều. Lớp lá sen dường như vẫn còn lưu giữ hương của đồng quê, mùi ngai ngái thoảng qua như một làn gió mát lành. Tôi nhón một nhúm cốm, đưa lên miệng, cảm nhận vị ngọt thanh mát lan tỏa, như một lời thì thầm vỗ về của Hà Nội. Mọi mệt mỏi, áp lực dường như tan biến, chỉ còn lại tôi và sự an yên đến từ một mảnh hồn của đất trời. Hương cốm không chỉ là lời gọi mùa thu về trên những con phố Hà Nội, mà còn là cách mùa thu ở lại mãi trong lòng tôi. Nhẹ nhàng, tinh tế và sâu lắng – cốm mang theo cả dáng hình của một thành phố cổ kính, nơi từng ngõ nhỏ, từng hàng cây đều kể một câu chuyện bình dị mà đầy cảm xúc. Mỗi khi hương cốm thoảng qua, tôi lại thấy mùa thu như ôm lấy mình, dịu dàng xoa dịu những chông chênh của tuổi trẻ.
Nguồn VHPT: https://vanhoavaphattrien.vn/mua-com-nho-thuong-a30519.html