20 năm cô đơn bên người chồng như khách trọ cùng nhà
Sống với người chồng vô tâm, lần nào có chuyện gì, chị cũng đành cho qua để bao biện cho sự vô tâm ở anh. Chị lặng lẽ gánh hết những buồn tủi, cô đơn trong gần 20 năm hôn nhân của mình. Thế nhưng, điều đó chỉ tạo điều kiện cho anh vô tâm hơn.
Chị vốn là người "thẳng như ruột ngựa" và luôn yêu cầu mọi sự rõ ràng. Vậy mà hôn nhân khiến chị phải "lừa dối" chính bản thân mình.
Trước kia, chị không bao giờ chấp nhận được sai trái của người thân. Nhưng với sai trái của chồng, với những lần bị chồng lừa dối, chị đều phải bao biện cho những việc không đúng ấy và tự mình vượt qua.
Khúc mắc của hai vợ chồng không bao giờ có cái kết rõ ràng khiến chị "ôm" những bất bình, ấm ức trong lòng. Lúc nào chị cũng tự biện minh cho mọi chuyện để có cớ "trụ" lại trong cuộc hôn nhân mang lại cho chị chằng chịt tổn thương.
"Kẻ thù" trong cuộc hôn nhân của chị là sự vô tâm của chồng. Anh không bao giờ để ý đến thái độ, cảm xúc của vợ, không biết vợ vui hay buồn, không biết trong lòng vợ nghĩ gì. Anh cũng không có thói quen quan tâm, chia sẻ với vợ. Thế nên, trong chị lúc nào cũng khao khát sự thấu hiểu, đồng cảm, sẻ chia.
Trong chị luôn có khoảng trống mênh mông mà những bận rộn của cuộc sống hôn nhân không thể nào lấp đầy. Lúc nào chị cũng thấy mình bơ vơ, trơ trọi, cô đơn với người chồng "đồng sàng dị mộng".
Chị cứ một mình gánh gồng mọi chuyện trong gia đình. Chị cứ mang những suy tư chồng chất mà không biết trải lòng cùng ai. Hai vợ chồng sống bên nhau nhưng sự im lặng bao phủ quanh họ. Chị có cảm giác chồng chẳng khác gì khách trọ cùng nhà.
Bức tường vô hình khiến khoảng cách của họ ngày càng cách xa. Anh không cảm thấy mình phải có trách nhiệm với sự im lặng của vợ. Anh không biết người vợ của mình cần gì, muốn gì. Anh không cần biết người phụ nữ bên cạnh mình đã phải nỗ lực, cố gắng vun vén cho mái ấm vẹn tròn thế nào.
Sau một hành trình ở bên nhau nhưng không đi cùng nhau, chị cảm thấy cạn kiệt cảm xúc, mất hết động lực để tiếp tục cùng anh vượt qua khó khăn. Anh không phản bội chị, không đánh đập chị nhưng cách anh đối xử với chị còn hơn cả bạo lực. Nói chính xác hơn, chị cảm thấy bị "bạo lực" về tinh thần.
Anh là chồng nhưng không khác gì người dưng, đứng ngoài cuộc đời chị. Chị cảm thấy không đủ sức để mạnh mẽ nữa, để tự bảo vệ mình khi nỗi buồn tủi ngày một chồng chất.