Thảm kịch cuộc đời của người mẹ có 3 con khiếm thị, cháu nội nguy cơ mù lòa

Nuốt nước mắt chứng kiến các con bị khiếm thị bẩm sinh, con dâu mù lòa nay thêm cháu trai bị ung thư võng mạc nguy cơ hỏng mắt, bà như ngã khuyạ trước sự thật.

Bà Nguyễn Thị Bát cùng con dâu khiếm thị đang dỗ dành đứa cháu bị ung thư võng mạc điều trị tại viện K - Tân Triều, Hà Nội

Bà Nguyễn Thị Bát cùng con dâu khiếm thị đang dỗ dành đứa cháu bị ung thư võng mạc điều trị tại viện K - Tân Triều, Hà Nội

Ngồi trên giường bệnh cạnh cô con dâu khiếm thị đang vỗ về đứa cháu nội mới được 19 tháng tuổi đang điều trị ung thư võng mạc tại bệnh viện K Tân Triều, bà Nguyễn Thị Bát vội quay đi lau nhanh dòng nước mắt đang chảy dài trên gò má. Vừa gạt nước mắt, bà vừa kể lại câu chuyện cuộc đời mình và nỗi đau của người mẹ khi sinh ra 2 đứa con không lành lặn.

Bà Nguyễn Thị Bát năm nay đã 67 tuổi quê ở Hiệp Hòa, Bắc Giang. Bà có 2 người con 1 trai 1 gái, nhưng cả 2 đều không may mắn khi vừa sinh ra đã bị khiếm thị bẩm sinh. Anh con trai lớn là Ngô Văn Dũng sinh năm 1981, chị con gái thứ 2 là Ngô Thị Dịu sinh năm 1983.

Cuộc sống của vợ chồng bà Bát tuy vất vả nghèo khó nhưng luôn chan chứa tình yêu thương và hạnh phúc khi 2 đứa con kháu khỉnh ra đời. Nhưng tai họa liên tiếp ập đến gia đình bà khi cả 2 người con sau đó đều bị mù mắt. Nhìn con lớn lên mò mẫm trong bóng tối, vợ chồng bà Bát như đứt từng khúc ruột.

“Vợ chồng tôi đều làm nông nghiệp cả, lấy nhau vì thương vì yêu và cố gắng xây dựng 1 gia đình và mơ ước về những đứa con mạnh khỏe, học hành nên người để sau này vợ chồng có nơi nương tựa lúc tuổi già. Nhưng ông trời không thương, không cho vợ chồng tôi được như ý nguyện”, bà Bát tâm sự.

Sau khi sinh anh Dũng, thấy con có biểu hiện không có khả năng thị lực vợ chồng bà chạy vạy đưa con đi chạy chữa khắp nơi nhưng vô vọng. Thế rồi, hi vọng về những đứa con không bị khiếm khuyết cứ nhen nhóm trong lòng đôi vợ chồng nghèo bằng lần vượt cạn tiếp theo. Năm 1983 bà sinh chị Dịu nhưng một lần nữa vợ chồng bà lại đau khổ chứng kiến con sinh ra trong cảnh mù lòa không thấy ánh sáng.

Bà Bát gạt nước mắt cho biết: “Hai đứa con sinh ra đều bị khiếm thị, tôi khóc đêm khóc ngày đau khổ vì thương con. Lúc nào tôi cũng thấy dằn vặt bản thân mình đã không cho con được một hình hài lành lặn. Nhiều lần tôi van xin bác sĩ hãy lấy mắt của tôi, cứu con tôi cho con tôi thấy được ánh sáng nhưng không được. Mẹ khóc, con khóc vì tủi, vì thương.

Tại sao ông trời lại nỡ lấy đi đôi mắt của cả 2 đứa con tôi để chúng phải lớn lên trong cảnh mịt mù, tăm tối. Nhìn 2 đứa con, tôi chỉ biết cố gắng mạnh mẽ hơn để nuôi nấng chăm lo cho chúng khôn lớn".

Cuộc sống của gia đình bà Bát cứ thế trôi qua trong một vòng luẩn quẩn của ốm đau và đói nghèo. Suốt mấy chục năm, cuộc sống sinh hoạt của anh Dũng và chị Dịu phụ thuộc hoàn toàn vào bố mẹ.

“Chúng nó đều không nhìn thấy gì từ lúc sinh ra nên hầu như mọi sinh hoạt đều do tôi làm hết”, bà Bát buồn bã nói.

Bệnh tật đã cướp đi đôi mắt của hai người con nhưng bản thân anh Dũng chị Dịu luôn ý thức về hoàn cảnh để vượt qua số phận. Chưa một lần nhìn thấy ánh sáng nhưng họ vẫn mày mò học nghề để làm xoa bóp bấm huyệt thuê kiếm thêm tiền phụ giúp gia đình không phải dựa dẫm vào mẹ già ốm đau.

"Tôi chỉ cầu cháu tôi miễn sao được sống, sau này lớn nó sẽ đi làm nghề như bố mẹ nó kiếm sống cũng được"

"Tôi chỉ cầu cháu tôi miễn sao được sống, sau này lớn nó sẽ đi làm nghề như bố mẹ nó kiếm sống cũng được"

Được biết, dù tuổi đã lớn, nhưng vì hoàn cảnh nghèo khó và khiếm khuyết cơ thể, nên chị Dịu không thể lập gia đình. Còn anh Dũng, trong quá trình đi học và làm xoa bóp bấm huyệt, anh đã nên duyên với chị Phạm Thị Huệ (Như Quỳnh, Hưng Yên) – một người phụ nữ cùng cảnh ngộ khiếm thị bẩm sinh như anh. Anh chị quyết tâm đến với nhau và có với nhau một cháu trai kháu khỉnh.

Đứa cháu nội là món quà trời ban cho gia đình bà để bù đắp lại những bất hạnh, thiệt thòi cho những đứa con khiếm khuyết. Những tưởng cháu bé sinh ra lành lặn, khôi ngô sẽ nguồn sáng của cả gia đình, là mục đích sống để cả gia đình vượt qua những khó khăn trước mắt. Nhưng rồi, nước mắt người bà, người mẹ ấy lại nhạt nhòa một lần nữa khi biết tin đứa cháu bé bỏng bị ung thư võng mạc, có nguy cơ hỏng mắt và phải sống trong bóng tối.

“Khóc đêm khóc ngày vì thương các con, bây giờ lại cạn cả nước mắt vì thương cháu. Tôi không biết tại sao tai họa cay nghiệt lại cứ đổ xuống gia đình tôi như vậy. Nhà 3 đứa con bị mù đã quá cay nghiệt rồi vậy mà cháu tôi lại ung thư võng mạc. Tôi chỉ còn biết cầu trời thương, cho cháu tôi được sống, không khỏi được mắt thì chỉ cần cháu được sống và khỏe mạnh. Sau này lớn lên nó sẽ đi làm nghề như bố mẹ nó để kiếm sống”, vừa khóc, bà Bát vừa lấy tay xoa đầu đứa cháu trai 19 tháng tuổi đang đau đớn với những vết kim truyền trên cánh tay.

Nhìn cảnh một người mắt sáng chăm ba người mắt mù tại bệnh viện ai cũng rơi nước mắt. Mọi việc lớn nhỏ đều do một tay người bà, người mẹ già tảo tần ấy quán xuyến, lo lắng.

Nghĩ đến tương lai của cả gia đình mà thấy mịt mờ. Những tưởng người trẻ sẽ là chỗ dựa cho người già nhưng với gia đình bà thì mọi thứ đang bị đảo lộn, vợ chồng bà ở tuổi nghỉ ngơi lại đang là trụ cột cho những người con, người cháu tật nguyền.

Nguồn Gia Đình VN: https://giadinhvietnam.com/tham-kich-cuoc-doi-cua-nguoi-me-co-3-con-khiem-thi-chau-noi-nguy-co-mu-loa-d147994.html