Bão đi qua, ta thêm yêu thương, biết sẻ chia hơn với những mảnh đời khốn khó. Bão tan, ta bắt đầu lại từ những mầm xanh hy vọng...
Ngõ nhỏ đường quê ẩn mình dưới làn sương buốt lạnh. Đêm xuống sâu hơn, thinh vắng...
Nhận được giấy báo trúng tuyển, bác vui đến độ có thể ngất ra vì xúc động. Vậy là bác trở thành nhân vật của làng, nhân vật sẽ xuất ngoại.
Từng nhiều lần lĩnh án nhưng Trần Văn Nghĩa (Hương Sơn, Hà Tĩnh) vẫn coi thường pháp luật. Lần 'sa chân' này khiến y phải đối mặt với bản án 11 năm 6 tháng tù giam.
Mỗi tháng bảy về, đối với gia đình tôi là một dịp thật đặc biệt mang nhiều ý nghĩa. Đó là thời gian đại gia đình tề tựu đông đủ trong ngôi nhà ngói ba gian đơn sơ ở quê để tổ chức ngày giỗ cho bố tôi, là liệt sĩ hy sinh tại chiến trường Bình Trị Thiên khói lửa. Tôi còn nhớ rất rõ ngày đón hài cốt của bố về cách đây 5 năm, mẹ mừng mừng tủi tủi ôm lấy di ảnh của bố, vật vã khóc.
Gần đây, tôi mới gặp nhà thơ Thai Sắc (Cái Văn Thái - 1953) tại trại sáng tác ở Nha Trang. Lại được nghe giọng nói đặc sệt Quảng Bình của anh làm tôi nhớ tới cố thi sĩ Hàn Mặc Tử (sinh ra bên sông Lệ Kỳ - Đồng Hới).
Mỗi tháng Bảy về, đối với gia đình tôi là một dịp thật đặc biệt mang nhiều ý nghĩa. Đó là thời gian đại gia đình, anh em, con cháu quây quần, tề tựu đông đủ trong ngôi nhà ngói ba gian đơn sơ ở quê để tổ chức ngày giỗ cho bố tôi, vốn là liệt sĩ hy sinh tại chiến trường Bình Trị Thiên khói lửa. Tôi còn nhớ rất rõ ngày đón hài cốt của bố về cách đây 5 năm, mẹ đã mừng mừng tủi tủi ôm lấy di ảnh của bố, khóc đến nghẹn lòng. Bao nhớ thương chất chứa trong lòng được cất giữ từ mấy chục năm trước, nay như có dịp tuôn trào qua những giọt nước mắt nóng hổi thi nhau lăn dài trên gương mặt già nua vì tuổi tác của mẹ.
Ngày 28/6, triển lãm ảnh nghệ thuật chủ đề 'Sắc màu An Giang' được khai mạc tại Đường sách TPHCM (Quận 1).
Sáng 28/6, tại Đường Sách Thành phố Hồ Chí Minh, Liên hiệp các Hội Văn học nghệ thuật tỉnh An Giang tổ chức Triển lãm Ảnh nghệ thuật 'Sắc màu An Giang'.
Một người con gái dịu dàng và tài hoa của quê hương Đà Nẵng nhưng chị lập nghiệp và trưởng thành ở Hà Nội. Thi Nhung là hội viên Hội VHNT Đà Nẵng. Thơ Thi Nhung vẫn thấp thoáng xuất hiện trên Tạp chí Non Nước và trên Facebook. Một giọng thơ đẹp, hiện đại, nữ tính và nhiều suy tư về thân phận của nhân vật trữ tình. Những chuyến đi từ thiện lên Hà Giang và các tỉnh miền núi phía Bắc của Thi Nhung trong nhiều năm qua đã là nguồn cảm hứng dồi dào để chị viết nên những bài thơ hay về dân tộc và miền núi.
Sách của anh mở ra những điều từ cuộc trà trên căn gác cũ, mà ở đó là những gương mặt thân quen và không gian không xô bồ, bụi bặm như phố phường. Và đó là điều mà một kẻ muốn biết về Hà Nội như tôi luôn thấy háo hức.
Hàng ngày, cửa sổ phòng tôi vẫn mở về phía núi. Lâu nay, tôi vẫn nghĩ, chỉ cần phóng tầm mắt ra xa, nhấp một ngụm trà là đã có thể tự hào với bạn bè rằng mình thuộc về núi rừng và phố núi luôn là 'background' phía sau cuộc đời mình.
Với tôi, ký ức một loài cây đến từ những câu chuyện cuộc đời. Ký ức ấy không chỉ là bóng mát, là lá phổi xanh cho sự sống của con người mà còn là chốn neo đậu biết bao tâm hồn yêu thiên nhiên.
Đã nhiều năm qua rồi, tôi không còn có cái cảm giác êm đềm và sung sướng lúc ngồi trông nồi bánh tét chín ngay trước Giao thừa...
Trong dịp Tết Nguyên đán Giáp Thìn 2024, Liên đoàn Lao động tỉnh tiếp tục chỉ đạo các cấp công đoàn cơ sở tổ chức những chuyến xe 0 đồng để đưa công nhân, người lao động tại các doanh nghiệp về quê đón Tết.
Chăm lo đời sống người dân là trách nhiệm của mỗi cán bộ. Song với anh Nguyễn Tuấn Anh-Phó Chủ tịch UBND xã Ia Mơr (huyện Chư Prông, tỉnh Gia Lai) thì sự tận tâm, trách nhiệm luôn song hành cùng tinh thần dám nghĩ, dám làm.
Chợ quê những ngày cuối năm nhộn nhịp, đông vui là thế nhưng vẫn giữ được nét bình dị xưa nay.
Thực ra, cuộc chuyển giao từ mùa đông sang mùa xuân không hề êm ả như lúc từ hạ sang thu. Ta có cảm giác đó là một sự giành giật khá quyết liệt để rồi phải suy ngẫm thật nhiều. Này nhé, có lúc tưởng như nắng đã trải khắp mặt đất, trời ấm áp, cái lạnh đã buông bỏ, thua cuộc thì bất chợt mưa lại đến, mở lối để cái rét mướt lấy lại địa hạt của mình, đã bước sang năm mới mà ngỡ như trời vẫn còn đông... Sự trở đi trở lại đó khiến miền Bắc kéo dài trong giá lạnh suốt nhiều tháng.
Ở cái nơi rét mướt và xa ngái ấy, vẫn có những 'ngọn lửa ấm' âm thầm 'cháy', thắp lên ánh sáng, niềm tin cho đám trẻ bản cao.
Những tác giả góp mặt trong trang thơ này đã hoặc đang trong hàng ngũ Quân đội nhân dân Việt Nam. Người không là lính như nhà giáo, nhà văn Bùi Quang Tú đã tình nguyện vào chiến trường những năm chống Mỹ, vừa dạy học và cầm súng. Chúng ta sẽ gặp ở đây ký ức của một thời máu lửa: 'Giặc rải bom chùm diệt cứ chỉ huy/ Pháo chụp, pháo bầy như vãi trấu/ Những binh đoàn dàn đội hình chiến đấu/ Trùng điệp cây rừng đùm bọc, chở che'.
Những đứa con xa quê, xa rất lâu rồi, lòng ăm ắp những kỉ niệm với quê hương có bao giờ tự hỏi một ngày nào đó khi trở lại, vẫn là mảnh đất này, vẫn khung trời này nhưng chẳng thể 'chạm' vào tận cùng của nỗi nhớ. Không dễ gì có được nỗi nhớ tiềm ẩn, in sâu, day dứt, thấp thỏm.
Những năm qua, huyện vùng cao biên giới Mường Lát nhận được nhiều sự quan tâm, đầu tư, hỗ trợ của Trung ương và tỉnh đối với giáo dục, đào tạo. Song thực tế, cho đến thời điểm hiện tại, Mường Lát vẫn là huyện có chất lượng giáo dục còn thấp.
Nắng muốn thiêu những đỉnh núi đá xám ngắt ở Páo Lò thành khói trắng.
Những việc làm bình dị, đời thường mà phóng viên báo Tiền Phong thường trú tại tỉnh Lạng Sơn đã góp phần lan tỏa tinh thần nhân ái trong cộng đồng.
Chiều nhạt nắng. Độc hành trên con đường quen thuộc bỗng nghe tiếng mùa thở trên vòm cây lộc vừng chuyển lá. Mới hôm qua lá còn nguyên sắc đỏ, nay đã hươm vàng. Gió mang theo hơi lạnh từ con sông uốn mình lặng lẽ trôi. Nhìn tờ lịch mới biết trời đã lập đông.
Ngày 30/10, Báo Nhân Dân, Công ty cổ phần Đầu tư Lê Bảo Minh, Công ty Trách nhiệm hữu hạn Canon Marketing Việt Nam đã tổ chức khánh thành cầu dân sinh bản Huồi Thum (xã Na Ngoi, huyện Kỳ Sơn, Nghệ An).
Xa Lung - bản người Mông, xã Mường Lý (Mường Lát) bao đời nay vẫn luẩn quẩn trong cái vòng nghèo khó. Cả bản có 60 hộ, hơn 300 nhân khẩu nhưng lại nằm trong vùng có nguy cơ sạt lở, phải di dời. Cũng vì chờ di dời tái định cư mà đến nay bà con Xa Lung vẫn chưa thể an cư, ước mong ngày có điện lưới quốc gia, có con đường bê tông tít tắp vẫn chưa thành hiện thực!.
Tôi nhớ những ngày này, là quê tôi với nhiều cánh đồng vàng óng mùa gặt vào chiều hoàng hôn loang nắng. Có đám ruộng gặt xong, trơ gốc rạ và khói hun đồng xa ngái, thoảng nghe mùi riêng có của đồng đất quê nhà.
Những ngày tản cư về trọ nhà tôi ở làng Việt Yên cuối năm 1949 còn gọi là Làng Lon là quãng thời gian khó của vợ chồng bác giáo Tiến.
Bén duyên với công việc chữa bệnh cứu người từ lúc còn thanh niên, hơn 45 năm qua, ông Hồ Giang Kô, trú tại thôn Xa Re, xã Hướng Tân, huyện Hướng Hóa, đã thầm lặng giúp nhiều người dân ở hai bên biên giới Việt - Lào những lúc ốm đau, bệnh tật. Giờ đây, tuy đã ở tuổi nghỉ hưu, ông vẫn tiếp tục cống hiến bằng một cách riêng.
Vì hữu duyên mà tôi đã chạm tay vào cuốn tản văn của Lê Hồng Lam 'Những mảnh ký ức viết bằng bút chì'. Một tối nọ, cô con gái bé nhỏ của tôi thầm xuýt xoa và lặng im rung động khi nghe tôi đọc những dòng tản văn trong cuốn sách ấy, là lúc ấy, tôi biết mình nên cầm bút viết những dòng này để sẻ chia cùng mọi người.