Xóm có chừng chục nóc nhà nhưng có đến 5 bụi tre to. Hàng tre vươn cao, bóng tre đỡ bóng nắng làm đường làng mát mẻ, dễ chịu. Nhưng ban đêm, trẻ nhỏ không dám ra đường. Đường hẹp, gốc tre to, tối om om, nếu phải đi đâu tụi nhỏ đều năn nỉ người lớn dắt đi.
Trong cuộc trò chuyện cùng tôi trong quán cà phê nhìn ra hồ Hoàng Cầu (Hà Nội), Trung tá, Nghệ sĩ Ưu tú (NSƯT) Minh Lương, Phó Trưởng Đoàn Ca múa nhạc, Nhà hát CAND đầy niềm tự hào, xúc động khi nhắc đến vinh dự, sứ mệnh là một ca sĩ trong lực lượng CAND. Anh yêu màu áo Công an từ người cha của mình và mong muốn được tiếp nối truyền thống gia đình, góp một 'viên gạch' bé nhỏ vào sự phát triển chung của Nhà hát CAND thân yêu.
Thời đại công nghệ, mọi thứ đều sử dụng công nghệ thông minh, công dân kiểu mẫu cũng cần thông minh để làm chủ
Trong muôn vàn âm thanh ồn ã của phố phường, tôi vẫn nhận ra tiếng xào xạc của lá sấu rụng trải thảm vàng sậm quanh gốc cây tỏa hương dịu nhẹ.
Sau Tết Tân Hợi 1971 nửa tháng thì tôi nhận được thư nhà. Thế là bao nhiêu mong ngóng, đợi chờ tin tức từ gia đình, quê hương rồi ngày vui cũng đến. Nhưng linh cảm như có điều gì không bình thường, vì thư là của bà thím viết, không phải của cha mình như mọi khi. Vội vàng tìm chỗ vắng người, tôi bóc thư ra. Ngay dòng đầu tiên, thím viết... 'Cha của con bị giặc giết rồi!'.Tôi không thể bình tĩnh để đọc tiếp được nữa, dù thư thím viết rất ngắn. Sau hồi lâu, nén lòng, tôi lướt qua những dòng mực tím trên giấy học trò, trong thư thím chỉ nói ngày tháng cha tôi bị nạn và ông đã bị giặc giết như thế nào đúng vào sáng 30 tháng Chạp năm Canh Tuất. Còn nhớ, thư của thím viết ngay hôm mùng 1 Tết Tân Hợi, nhưng mãi đến nửa tháng sau, tôi mới nhận được, dù từ quê tôi (huyện Phù Mỹ, tỉnh Bình Định) đến nơi công tác (huyện Kông Chro) chỉ chừng 2 giờ xe chạy tính theo thời nay. Đêm khuya hôm ấy, anh chị em trong cơ quan tôi đã chìm vào giấc ngủ say, giữa rừng già hiu quạnh, cái rét rừng như cứa thêm vào da thịt cậu nhân viên trẻ vừa nhận được hung tin. Trong lán nhỏ, đống lửa sưởi ấm đã sắp tàn, đầu óc tôi cứ lan man nghĩ về người cha đã ra đi trong ngày vui của dân tộc-đón chào năm mới-để lại nỗi đau cho người thân, gia đình, đặc biệt là 2 đứa con trai mà ông luôn dành tình cảm yêu thương, lo lắng cho dù ông không bên cạnh hàng ngày.
Một số địa phương ở thành phố Đà Nẵng đã chủ động tìm nguồn hàng, linh hoạt mở chợ tạm tại các khu dân cư để phục vụ người dân giữa bối cảnh nhu cầu thực phẩm tăng cao nhưng các chợ truyền thống chưa được mở lại.
Rất nhiều đường để đến điểm hẹn của công lý, nhưng có con đường nào nhọc nhằn bằng đi tát những vũng cá cạn trên đồng không?
Nhờ cô hàng xóm chăm sóc, Xù đã sinh hai chú cún xinh xắn khi chủ nhà đi cách ly. Bé Nguyên nhớ thương ba nhiều nhưng nén lòng lại để ba yên tâm làm việc trên tuyến đầu chống dịch.
Đây là câu chuyện của gia đình tôi, diễn ra vào mấy năm đầu sau giải phóng. Kể ra chuyện này, tôi muốn gửi tới ba, mẹ và má hai mấy nén nhang của lòng cảm thấu
Thằng Hòa mời mọc, hẹn hò mãi bà Tuyết mới quyết định lên thăm nó. Hoàng hôn vừa buông xuống, bà Tuyết dắt xe ra khỏi nhà. Bà bận bộ bà ba màu tím, chiếc nón lá trắng có nơ hồng và không quên gội đầu bằng lá bưởi, lá sả, bồ kết. Mùi hương mà anh ấy vẫn thích.
'Hội nghị cán bộ toàn quốc triển khai thực hiện Nghị quyết T.Ư 4 (khóa XI) về một số vấn đề cấp bách về xây dựng Đảng hiện nay kết thúc vào ngày 29-3-2012. Tôi bắt tay ngay vào kế hoạch xây dựng kế hoạch tuyên truyền trên Báo Nhân Dân' - Nguyên Trưởng ban Ban Xây dựng Đảng, Báo Nhân Dân nhớ lại.
Không tự nhận mình là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, tuy nhiên những tấm ảnh lịch sử của Nguyễn Đạt chụp trong ngày thống nhất đất nước năm 1975 thực sự được nhiều chuyên gia đánh giá cao bởi tính hiện thực.
Ngoài lá thư bày tỏ suy nghĩ về tinh thần chiến thắng dịch bệnh, Thư còn khui heo đất lấy tiền ủng hộ quỹ phòng chống Covid-19.
'Bình an ở tâm bão' không phải tựa đề của một truyện ngắn hay tác phẩm âm nhạc nào đó, mà là lời cảm ơn chân tình và xúc động trong bức thư của sáu cô gái gửi tới các chiến sĩ Bộ đội biên phòng Quảng Bình đang lo lắng, chăm sóc cho họ trong những ngày họ đang phải cách ly tập trung để phòng ngừa Covid-19.
Năm chị 42 tuổi, đứa em gái út lấy chồng. Chị ngồi cả mấy ngày trời để cắt dán những mảnh giấy nhiều màu thành tên hai đứa, thành chữ Vu quy, thành bộ ảnh đám cưới chuột để dán lên tường...
Chiếc máy tách vỏ lụa hạt bắp của lão nông Thái Văn Âu, giúp đồng bào huyện Ninh Sơn, tỉnh Ninh Thuận tiết kiệm thời gian và công sức.
Trong gia đình nhỏ của nhà văn Nguyễn Ngọc Tư, không ai đọc các tác phẩm của Tư viết cả. 'Họ không, tuyệt đối không. Tui luôn đẩy văn chương xa họ hết mức có thể. Nhà tui không tiếp khách văn chương hay người có liên quan', Tư tiết lộ.