Cùng tác giả Nguyễn Minh Anh quay ngược về thời thơ bé, bạn đọc sẽ bước vào thế giới tuổi thơ với những kỷ niệm sâu sắc, nhiều cung bậc cảm xúc, cũng như những bài học ý nghĩa.
Năm tôi chừng sáu, bảy tuổi, 'bé như cái kẹo' đã phải đem cơm ra đồng cho mẹ. Tôi nhớ lần đầu đi đưa cơm, một tay xách cái quang mây nhỏ có bát tô cơm, bát cà muối và mấy con cá kho mặn, một tay xách ấm nước vối. Ra tới cửa, tôi không biết đi đường nào, cũng không biết mẹ cấy ở đồng nào, ruộng nào? Phân vân một lúc, đi ngược một đoạn, rồi lại đi xuôi một đoạn, loanh quanh bỗng dưng tôi nhìn xuống mặt đường thấy những vết chân người in rõ trên nền đất phủ bụi. Đi thêm chút nữa, cái đầu óc ngây thơ bé dại của tôi chợt nghĩ ra một điều là tìm dấu chân mẹ trên mặt đường!
Bằng nhiều hình thức, mô hình, cách làm khác nhau, các đơn vị thuộc BĐBP thành phố Hồ Chí Minh đã cùng với cấp ủy, chính quyền địa phương tích cực hỗ trợ các hộ nghèo trên địa bàn, nhất là ở tuyến biển Cần Giờ từng bước thoát nghèo, ổn định cuộc sống.
Không, không phải vì tên tập thơ mà tôi đặt tên bài viết này như vậy. Nhưng cũng đúng là vậy, chính vì câu thơ 'nghiêng phía miên man' đã như một ký hiệu cho tôi nhận ra tâm hồn và cảm xúc của tác giả tập thơ. Xuân Lợi như không viết thơ mà anh mượn câu từ cho những rung động của hồn mình chảy thành vần điệu. Mà tâm hồn Xuân Lợi lại rất dễ rung động, vang ngân trước bất kỳ biểu hiện nào của cuộc sống. Ngỡ như anh nhìn vào đâu cũng tìm cách gieo vần gọi thơ. Thơ đó là người đó, câu này vận vào được cho Xuân Lợi. Anh gọi thơ mình là 'nhâm nhi bối rối' nghĩ cũng đúng. Thơ Xuân Lợi mộc mạc và chân thật.
Ngoài trời rỉ rả những cơn mưa, tôi lục lọi tháng ngày bé dại ra ngắm nghía. Kí ức cứ mon men lại gần, rồi trả tôi về những quá vãng xa xăm.
Những ngày này, trời trở lạnh. Những cơn gió đượm sắc đông thấm sâu vào từng góc phố, hàng cây, ngôi nhà... Người ta thường nói rằng, khi đông về, trong lòng mỗi người dường như thường dâng lên một nỗi buồn man mác.
Đọc tập thơ 'Ai cũng có ngày xưa' của Trần Duy Hiển do NXB Hội Nhà văn vừa ấn hành, ít ai dám nghĩ rằng, tác giả đã ngoài tuổi 80.
Showbiz hôm nay có nhiều thông tin gây chú ý: Nam Thư vướng ồn ào gây rúng động, phía đại diện đưa ra phản hồi, Phương Oanh khoe cận cảnh 2 nhóc tỳ.
Mưa. Tôi thèm mưa như thèm cảm giác mình trẻ lại, tháng ngày niên thiếu lớn lên sau lũy tre...
Từng được khán giả yêu mến sau khi giành quán quân Ca sĩ mặt nạ, O Sen Ngọc Mai dần làm mất thiện cảm của khán giả bởi loạt lùm xùm.
'Hãy nghe cô đừng đợi kiếp sau hay một kiếp nào xa xôi mới nói lời yêu thương với cha mẹ. Cũng đừng nói suông mà hãy hành động đặc biệt!' - cô hiệu trưởng nhắn nhủ trong lễ tri ân.
Hai ngày sau lễ tang của Lương Ngọc Diệp tại quê nhà Hải Phòng, con gái cô đã về Quảng Ninh cùng người chị gái kết nghĩa với nữ ca sĩ.
Sau buổi nói chuyện với vợ cũ của chồng, tôi chợt nhận ra bao lâu nay mình đã bị những lời nói bịa đặt che lấp.
Đôi khi, nhớ quá thời bé dại, lục tìm ký ức xưa, tôi gặp lại hình ảnh của mẹ, của chính tôi cùng những món ăn thuở cơ hàn ngày đông giá mà dậy lên niềm thương nhớ vô bờ...
Cứ mỗi lần ghé thăm một ngôi làng nào đó là tự nhiên hơi thở của tôi cũng nhẹ hẳn đi, và cảm giác như là mình đã thuộc về nơi này từ lúc nào. Này là ruộng lúa, kia là những bụi tre hóp bao quanh, thấp thoáng xa nữa mái những nhà thờ họ, đình làng. Thỉnh thoảng còn gặp vài bến nước sông quê, vẫn còn mạ hay chị ra bến giặt giũ...
Viết về mẹ, kể về mẹ không giấy bút và ngôn từ nào chuyên chở hết. Mẹ vĩ đại trong một hình hài giản dị, chân phương.
Bạn hẹn ra quán cà phê, chia tay nhau, chia tay thành phố, chưa biết bao giờ tái ngộ. Tôi ngồi trong quán, đợi chờ, bấm đốt ngón tay thử tính xem đã là bằng hữu thứ mấy tuyên bố bỏ kinh thành.
Cùng với việc công bố live-concert 'Tựa như gió phiêu du' diễn ra tại Hà Nội vào đầu tháng 10 tới, nhạc sĩ Đức Trí vừa chính thức phát hành album đĩa than do chính anh biên tập và thực hiện.
Lần xa quê của tôi năm đó thế mà kéo dài đằng đẵng mười chín năm. Đến khi quay về, hàng dừa trước ngõ đã không còn, con đường đất nâu cũng thay bằng lối nhỏ bằng bê tông thẳng tắp, hai hàng cây bên đường được quy hoạch trồng mới. Cảnh sắc cũ xưa trong nỗi nhớ đã mặc lên mình chiếc áo mới tự bao giờ, đẹp đẽ nhưng lạ lẫm.
Chiều. Tôi đã đi về với bao buổi chiều từ quanh co lòng mình đến tĩnh mịch núi sông.
'Thương những miền qua' là cuốn sách mới nhất của nhà nghiên cứu Nguyễn Thị Hậu xuất bản trong năm 2023.
Ông chưa bao giờ biết đầu hàng với số phận khi phải nuôi một đàn con ăn học và người vợ thường xuyên đau yếu...
Dù đã hơn 60 năm kể từ khi tập truyện 'Nhóc Nicolas' đầu tiên phát hành, thế giới bé thơ của cậu nhóc cùng những người bạn vẫn đầy sống động, khiến trẻ con đọc thì thấy giống quá, còn người lớn đọc thì thấy nhớ quá những ký ức ban sơ.
Thế là cha tôi mất đã tròn 20 năm, từ cái ngày lịch chuyển sang Y2K ấy. Từ lúc thế giới mới thịnh hành chữ @ thời đó, còn bây giờ đã tiến xa hơn rất nhiều với cuộc cách mạng công nghệ 4.0, với những khát vọng chạy đua tới nền kinh tế số bằng trí tuệ nhân tạo và mọi thứ thông minh, kể cả cái quan trọng nhất là nguồn nhân lực thông minh để sống và làm việc trong các không gian (thành phố) thông minh và bằng hết thẩy mọi thứ gọi là công cụ, thiết bị hay tiện ích thông minh… Cái gì cũng biến đổi, duy hình ảnh cha, cả mẹ tôi nữa luôn bất biến trong tiềm thức và tình cảm của tôi.
Khi màu nắng tháng Ba trải tràn trước ngõ, lòng ta lại bâng khuâng một nỗi nhớ không rõ hình thù. Dường như trong từng ngọn nắng tháng Ba luôn chất chứa những xốn xang, xao động lòng người.
Ngày đó mỗi khi tết về, mẹ tôi lại thường lụi cụi một mình trong bếp lo nấu nướng, đã bao lần khói hun nhòe mắt mẹ, mẹ chuẩn bị bữa cơm đầu năm cúng bố và tổ tiên.
Bà nội ăn trầu từ bao giờ tôi chẳng rõ. Chỉ biết, miếng trầu gắn với bà suốt cả cuộc đời và hình ảnh bà bỏm bẻm nhai trầu là tuổi thơ của tôi.
Ba năm xa quê làm việc ở Nhật Bản, Lê Thị Mộng Na thường đón Tết một mình. Để khỏa lấp nỗi nhớ nhà, Na chọn cách ăn Tết online cùng mẹ.
Có lần, một nhà báo hỏi tôi: Chị nhớ gì nhất ở tết Hà Nội? Tôi bảo tôi nhớ hoa đào. Sao thế nhỉ? Vì đấy là thứ hoa đậm đặc, chói màu tết Hà Nội. Đến nỗi, tôi thật khó nhớ mình được ăn uống thứ gì ngon ngọt trong tết tuổi thơ, ngày bé dại, mà chỉ nhớ nhất những phiên chợ hoa tết Hà Nội rực rỡ sắc hồng, sắc đỏ, đào bích, đào phai suốt một dải sông hoa phố cổ Hàng Lược.