Hiện tượng văn hóa Cagongjok đang lan rộng khắp Hàn Quốc, đặc biệt ở những khu vực đông sinh viên và nhân viên văn phòng, gây đau đầu cho một số chủ quán cà phê.
Vừa đọc những dòng đầu tiên, tim tôi đã thắt lại...
Tôi từng tin mối tình này sẽ đi đến hôn nhân. Anh hoàn hảo từ ngoại hình đến tính cách, chưa bao giờ lớn tiếng hay bỏ mặc tôi. Nhưng chỉ một buổi tối, một câu nói, tôi hiểu rằng mọi thứ đẹp đẽ ấy chỉ là lớp vỏ bên ngoài.
Tôi thú nhận với anh quá khứ từng sống thử. Anh im lặng rất lâu, gương mặt lúc đỏ bừng, lúc lại lạnh lẽo, rồi buông câu 'sắc hơn dao'.
Chỉ có một người duy nhất có đủ trí thông minh và lòng can đảm để âm mưu lật đổ một Sa hoàng được bầu chọn. Không ai biết chính xác mức độ tham gia của cô vào âm mưu và những sự kiện khủng khiếp xảy ra sau đó.
Nhiều người kể lại tình huống bị đối tượng giả vờ gọi lại vá xe, sau đó rạch săm và đòi tiền. Sự việc thường xảy ra vào buổi tối, nhắm vào phụ nữ khiến không ít người lo lắng.
Trước đây, ông Puih Hiơng, sinh năm 1956, trú tại làng Trol Đeng, xã Đức Cơ (Gia Lai) từng lầm lỡ đi theo tổ chức phản động FULRO và được phong là 'tiểu đoàn phó'. Nhưng nhờ chính sách khoan hồng của Đảng, Nhà nước và sự giáo dục, cảm hóa của cấp ủy, chính quyền địa phương, các lực lượng chức năng, ông đã thức tỉnh, hoàn lương, trở thành già làng tiêu biểu của địa phương, được Bộ Công an, UBND tỉnh, Ủy ban MTTQ Việt Nam tỉnh Gia Lai tặng nhiều bằng khen, giấy khen.
Nếu được quay lại khoảnh khắc ấy, tôi ước mình đã không trả lời tin nhắn của người yêu cũ. Nhưng cuộc đời không có nút 'quay lại' và tôi đã phải trả giá cho hành vi ngoại tình ấy.
Viết cho những ai nghĩ rằng giờ thời buổi hiện đại, thích thì cưới, không hợp thì bỏ. Sự thật là hậu quả còn mãi phía sau...
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sau khi sinh con, thứ khiến tôi rơi nước mắt không phải là cơn đau vết mổ mà là… bữa cơm cữ mẹ chồng dọn ra trước mặt tôi.
Có những ngày bỗng muốn thả lỏng mình, mặc cho công việc cuối năm đang dồn lại, những bản báo cáo cần hoàn thành, đó là lúc tôi đưa tay ra để xé đi những tờ lịch cuối cùng của năm cũ. Rồi lại bần thần tự hỏi mình, năm tháng có mòn đi như quyển lịch dày cộp này không?
Những tin nhắn của Lan Lê chẳng thể đến với tôi nữa, mặc tôi đã ời ời gọi, đã đổ đầy màn hình tin nhắn tìm kiếm trong hoang mang. Trong tôi dâng lên dự cảm chẳng lành. Lẽ nào tôi đã dính lừa. Cú lừa của một sự kỳ công, đeo bám và giăng mồi nhử đẫm đầy cảm xúc. Tôi đã che chở mình bằng những tin kiểu như 'nói không với lừa đảo' và tưởng tấm áo giáp mình đang mặc đủ sức giúp mình an toàn. Con cá dại khờ là tôi đã cắn câu rồi.
Buổi tiệc sinh nhật trở thành thảm họa với tôi, khi trở về tôi đã nghĩ nhiều đến chuyện ly hôn chồng.
Cuối tuần trước, anh trai tôi dẫn người yêu về ra mắt gia đình. Cả nhà tôi rất mong chờ điều này do anh đã lớn tuổi. Tuy nhiên, cách cư xử của cô ấy khiến gia đình tôi rất thất vọng.
Chồng tôi thà sống cảnh dây dưa, bồ bịch với 'người yêu đích thực' của anh nhiều năm còn hơn ly dị để phải chia tài sản chung, nhất là ngôi nhà.
Vợ tôi nhét quần áo vào túi du lịch để vào bệnh viện chăm sếp, nói đó là việc của trợ lý vì vợ con sếp ở xa; trong khi đó, con tôi đang kỳ cai sữa, rất quấy khóc.
Khi biết bản chất thật của chồng và sự toan tính của bố mẹ chồng về cuộc hôn nhân này, tôi cay đắng rơi nước mắt.
Tôi vô cùng xót xa khi thấy chồng phá sản vẫn hy sinh mọi thứ cho 2 mẹ con.
Tôi làm công chức nhà nước, công việc ổn định nhưng thu nhập không được cao. Đó cũng là lý do mà vợ cũ rời bỏ tôi để đi tìm tương lai tươi sáng hơn.
Chỉ vì chút bất cẩn mà tôi đã để bạn trai nhìn thấy cuốn sổ tiết kiệm. Để rồi giờ đây chính nó làm lung lay tình yêu của chúng tôi.
Rõ ràng nghe tiếng khóc phát ra từ trong phòng ngủ, vậy mà người yêu bảo là ở ngoài đường nhưng tôi vẫn một mực chạy đến và khi cánh cửa mở ra tôi sốc với những gì nhìn thấy.
Lần đầu ra mắt của tôi và bạn trai không mấy thuận lợi, vì cả hai đứa đều không giỏi nấu nướng.
Chồng còn nặng tình với người ta thế sao lại ly hôn họ để cưới tôi.
Tôi cố gắng hiểu chồng và dành cho anh khoảng không gian riêng như mong muốn. Chúng tôi trò chuyện mỗi ngày qua điện thoại, anh nói chúc ngủ ngon hai cô con gái...
Tôi nhanh chóng thoát khỏi quán để tránh bị người quen phát hiện. Không ngờ Vĩ lại là người đàn ông sở khanh đến vậy, tôi hận anh vô cùng. Cứ tưởng sẽ có bữa ăn đáng nhớ, nào ngờ tôi lại trở thành 'trà xanh'.
Dẫu biết rằng xuân qua hạ tới, thu tận đông tàn là quy luật của thiên nhiên nhưng sao chứng kiến những khoảnh khắc mùa nối mùa vẫn khiến tác giả Hoàng Đăng Du không khỏi cảm thấy chút nuối tiếc, hụt hẫng, bâng khuâng...