Sau tám thập kỷ phát triển, Việt Nam đã không còn là nền kinh tế ở điểm xuất phát thấp. Bài toán phát triển trong các thập niên tới không chỉ là duy trì đà tăng trưởng, mà là bứt phá để vượt qua 'bẫy thu nhập trung bình' và trở thành quốc gia thu nhập cao vào năm 2045. Câu trả lời không phải là tài nguyên hay vốn, mà là thể chế - nền tảng tối thượng cho mọi chiến lược phát triển.
Với tốc độ tăng trưởng GDP bình quân 6 - 7%/năm trong suốt ba thập kỷ qua, Việt Nam đã đạt được những thành tựu ấn tượng về kinh tế. Song song với đó là áp lực ngày càng gia tăng lên tài nguyên, môi trường và hệ sinh thái.
Theo PGS.TS Ngô Trí Long, để đạt mục tiêu phát thải ròng bằng '0' vào năm 2050, Việt Nam cần một thể chế tài chính đủ mạnh để khơi thông hàng trăm tỷ USD cho quá trình chuyển dịch năng lượng. Đây là yêu cầu cấp thiết trong bối cảnh biến đổi khí hậu ngày càng gia tăng. Tuy nhiên, rào cản lớn nhất hiện nay nằm ở chính sách tài chính chưa theo kịp các mục tiêu phát triển xanh đề ra.
Chuyển dịch năng lượng, hướng tới phát triển năng lượng tái tạo, điện khí LNG, điện gió ngoài khơi, hydrogen xanh… đã không còn là lựa chọn, mà là một yêu cầu tất yếu đối với ngành năng lượng để bảo đảm mục tiêu phát triển bền vững.