Mứt cau kiểng gói trọn tình má, thấp thoáng dáng quê. Hương vị ấy làm Tết thêm ngọt ngào và đậm sâu bao nỗi nhớ…
Nhiều người trong giới chơi chim ở Việt Nam và một số nước Đông Nam Á như Indonesia, Thái Lan, Malaysia, Singapore… biết đến Hoàng Huy (phường An Tân, thị xã An Khê, tỉnh Gia Lai). Câu chuyện của Huy tựa như cổ tích mà trong đó chất chứa bao buồn vui cuộc đời để có được như hôm nay.
Chợ phiên ngày cận Tết đối với đồng bào vùng cao không chỉ đơn thuần là mua bán trao đổi hàng hóa mà còn là đi chơi chợ, giao lưu tận hưởng những giây phút thư thái sảng khoái của mùa xuân, năm mới.
Thường thì sau khi cót thóc đã được bịt chặt, nghĩa là vụ lúa đã thu hoạch xong, thóc đã mang về kho, người Mạ sẽ tổ chức nghi lễ uống mừng lúa mới để tạ ơn Yàng. Quy mô lễ to hay nhỏ, dài ngày hay ngắn ngày, tùy thuộc vào sản lượng thóc của vụ mùa đó nhiều hay ít.
Không gian Văn hóa trà Tân Cương (TP. Thái Nguyên) còn được gọi là bảo tàng trà. Ở đó lưu giữ nhiều hiện vật và tài liệu quý liên quan đến cây chè.
'Tứ giác' Lương Ngọc Quyến, Tạ Hiện, Hàng Buồm, Mã Mây được ví như trái tim phố cổ Hà Nội. Vòng quay 24h trên những tuyến phố này từ lúc mặt trời ló rạng cho đến khi phố xá lên đèn như là một vòng tròn bất tận của những khám phá, thăm thú và thưởng ngoạn.
Cây mua (hay còn gọi cây dã mẫu đơn) là loài cây bụi, thích nghi với đất phèn nên mọc nhiều ở rừng U Minh Hạ. Cây mua rừng có thân màu nâu, lá mọc đối xứng nhau, thân lá có lông nhám, là cây sống lâu năm nên chiều cao của chúng lên đến một vài mét. Hoa mua có 5 cánh, màu hồng tím và có phấn, thường nở thành 2-3 đóa nằm ở đầu cành. Quả mua chín có màu tím đen, vị ngọt ngon... Hoa mua chế biến được nhiều món ngon, trong đó phải kể đến món gỏi cuốn bánh tráng, với hoa mua trộn đọt choại, rất ngon.
Thật ra, chuyện thi thoảng lên mạng lướt qua các sàn thương mại, các trang bán đồ hiệu cũng khá thú vị cả với một người có thu nhập ở mức trung bình. Việc có chốt đơn để sở hữu món đồ đó hay không cũng đâu ảnh hưởng đến cảm xúc của bản thân. Đơn giản, xem để biết sự phong phú, đa dạng của thị trường, để cảm nhận chất lượng sản phẩm qua những thông số. Nhưng, đâu là 'cảnh giới' mua sắm để không bị sa đà vào thiên đường mua sắm?
Ừ thì thi sĩ nào chả là một kiếp rong chơi. Với Hồng Thanh Quang cũng không phải là ngoại lệ. Dù lúc nào tôi cũng thấy anh quần quật, làm việc, tiệc tùng, đãi đằng, bang giao, bầu bạn, rượu chè. Có những cuộc chiều bè bạn chạy sô nhậu nhẹt chỉ có anh mới đảm đương nổi. Không có sức khỏe, không có tấm lòng và đặc biệt là độ rong chơi thì chỉ alô từ chối một cái là xong. Nhưng có lẽ cái kiếp thi sĩ nó phải lang bang, lắm lúc cứ như tự giết mình như thế.
Cấp sắc là nghi lễ tâm linh thẩm thấu sâu sắc trong đời sống văn hóa tinh thần của đồng bào dân tộc Tày. Cho dù trải bao biến đổi xã hội, nghi Lễ cấp sắc không thay đổi, được các thế hệ gìn giữ, gọt rũa, chắt lọc tinh hoa, giống như 'ngọc càng mài càng sáng'.
Sử dụng ma túy dù với bất kỳ chủng loại, hình thức, nguyên do nào... đều vô cùng nguy hại đến sức khỏe, bản thân, gia đình, xã hội.
Ngày mổ lợn, trong lúc người lớn tất bật lo toan nhiều công việc 'trọng đại' thì đám trẻ con chúng tôi được phân công đun nước sôi để làm lông, rồi lo cắt những tàu lá chuối trải ra sân gạch làm chỗ ngả thịt, chia phần...
Tết cổ truyền của dân tộc lại sắp về, mới hôm rồi đây mẹ gọi điện từ quê lên nhắn tôi gắng về sớm để phụ giúp mẹ sửa soạn chuẩn bị cho tết, bởi năm nay nhà sẽ nấu bánh chưng và 'ăn đụng' lợn (nhiều gia đình cùng chung nhau mổ một con lợn để ăn tết!)
'Năm tận tháng cùng…' là lời mẹ tôi thường nhắc đến khi tháng Chạp về. Trong cái lạnh cuối đông se sắt, hàng ngày, mẹ vẫn cặm cụi trên đồng với bó mạ non.
Má tôi tuy được sinh ra, lớn lên ở thị thành nhưng ông bà ngoại đều là người gốc gác miền Tây lên Sài Gòn lập nghiệp nên ít nhiều má cũng thừa hưởng cái tài nữ công gia chánh như phụ nữ ở miệt sông nước.
Nhìn chén nước mắm sóng sánh giữa mâm, như thấy có màu nắng trưa rực ấm. Bởi nước mắm là loại thức ăn cần được thắm nắng rất nhiều lần, mỗi giọt nước mắm cõng vô vàn giọt nắng.
Làng tôi là làng biển ở xã Thạch Kim (Lộc Hà - Hà Tĩnh) đã có nghề làm nước mắm từ xa xưa nhưng chủ yếu là thủ công nhỏ lẻ. Mỗi nhà ướp vài vại nước mắm, mẹ truyền nghề cho con gái giống như bí quyết nấu rượu làng Vân vậy.
Hà Nội những ngày giao mùa thời tiết thật khó chiều lòng người, những cơn mưa dai dẳng kéo dài, mang cái se se lạnh về gần trong lòng phố. Ngồi nhâm nhi ly cà phê ấm nóng bên ô cửa sổ ngày mưa - một mình - lắng nghe mưa trải lòng trên những mái rêu, từng giọt, từng giọt gianh nhỏ thấm đẫm vệt vôi tường vàng chợt thấy Hà Nội bình yên đến lạ. Và phải chăng trong khoảnh khắc ngày mưa hòa cùng với giọt đắng của cà phê ấy, ta cũng cảm nhận được phút bình yên trong sâu thẳm của lòng mình...
1. Có lần Thạc bảo chị chẳng thương biển. Năm đó Thạc mười sáu, dạn dày nắng gió, nước da ngâm đen, bờ vai rộng, tóc húi cua. Làng nằm cuối bãi, hoang sơ và cô liêu. Người làng chỉ sống bằng nghề đi biển. Mực, tôm, cá, ốc hay bất cứ thứ gì từ biển khơi bao la cũng mang ra chợ để đổi lại tiền. Người làng quen dần từ thế hệ này đến thế hệ khác. Cái chữ cũng chỉ đủ để viết cái tên, tính toán mớ cá, đếm được đúng tiền. Lắm khi kêu ký bất cứ giấy tờ gì đó, có đứa ngơ ngác hỏi nhau ký sao? Cái cách vẽ nguệch ngoạc như rồng như phượng gì đó là của người trên phố. Xứ biển này ghi đúng cái tên là xong. Vẽ tới vẽ lui nhìn cứ y như mấy đường gãy trên đồi cát. Mấy đường gãy bị gió thổi xiêu vẹo thành vệt vô định. Mấy đường gãy bị người ta trượt, người ta xoạc chân tạo dáng chụp hình thành vằn vện rối tung. Bắt người làng vẽ lại mấy cái đường gãy đó lên giấy tờ, không khéo họ lại vẽ thành cả một đồi cát.
'Tấm vé định mệnh' có câu chuyện hấp dẫn và bối cảnh đầu tư. Dù vẫn còn hạn chế, Lý Hải được đánh giá là thành công nhờ sự nghiêm túc và ngày càng chịu thể nghiệm trong điện ảnh.
Tệ tham nhũng là căn bệnh bao đời, khó phòng, khó chữa của giới có quyền chức, quan lại; thời xưa, bắt đầu từ đám hào, lý ở cơ sở. Vì là mặt xấu của con người cho nên thời nào, xã hội nào, tệ nạn này cũng có, chỉ khác nhau ở mức độ.
'Soul Mate' là một bản chuyển thể điện ảnh thành công khi đào sâu mối quan hệ đầy ám ảnh giữa hai cô gái trẻ. Tác phẩm được cầm trịch bởi đạo diễn Young-Keun Min.
Những kiểm lâm viên tôi đã gặp tại trạm Khe Tòng, thuộc Ban Quản lý rừng phòng hộ sông Chàng, huyện Như Xuân (Thanh Hóa) đều có tuổi đời còn khá trẻ. Giữa những khó khăn bộn bề, hiểm nguy rình rập, ở họ vẫn bừng lên nhiệt huyết, tình yêu với rừng. Với họ, giữ rừng không chỉ đơn thuần là kịp thời ngăn chặn nạn khai thác gỗ, săn bắt động vật mà còn giữ cho 'lá phổi' ở một dải miền Tây của xứ Thanh mãi xanh…
Một du khách vui vẻ nói: Bán hàng không cần tiền bạc gì hết, chỉ cần đưa 1 chiếc lá là mua được món hàng mình cần. Tôi thấy phiên chợ này thật vui, lần đầu tiên trong đời mới thấy.
Tôi quen nhà thơ Hồng Thanh Quang tròn hơn 20 năm thì có đến gần 15 năm làm việc cùng nhà thơ, làm lính của anh trong một tòa soạn. Hơn 20 năm ấy, sự gần gụi và hiểu biết của tôi về anh khiến tôi chưa từng hình dung, một ngày, cái người thơ thuộc về 'công chúng' kia có giây phút nào đó số phận 'nhốt' anh trong một quãng lặng của cuộc đời.