Khi mệt mỏi, hãy quay về với mẹ thiên nhiên

Hồ Nhật Hà bắt đầu hành trình 113 ngày đi bộ xuyên Việt không chỉ để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Tổ quốc, mà còn để kiểm chứng hai điều. Đó là người Việt không hề xấu xí như mạng xã hội từng đưa lên và nếu ước mơ, quyết tâm đủ lớn, chúng ta có thể thực hiện mọi việc.Thiên nhiên luôn biết cách chữa lành những tổn thương trong tôi. Thiên nhiên là mẹ, là người thầy hướng dẫn mỗi khi tôi lạc lối trong cuộc đời này.

Tôi bắt đầu xây tổ ấm tối nay, cột võng vào hai cây dương to khỏe nhất, rồi mang tất cả ba lô, đàn guitar đặt lên võng. Những đợt gió biển lúc này thổi mạnh hơn, chiếc võng của tôi cũng hòa nhịp theo làn gió.

Tôi nghĩ mình cần phải che chắn thêm chỗ ngủ, đi quanh thì tìm được hai cây dương khá to bị gãy chắc do trận bão hôm trước. Phải rất khó nhọc mới kéo được chúng về tổ, tôi gác chúng che chắn quanh chiếc võng của mình. Gió từ biển vẫn thổi mạnh nhưng chiếc võng của tôi có vẻ đã ổn hơn rồi.

Tôi leo vào võng định đánh giấc, xong trời vẫn còn sớm quá. Chợt nhớ đến cái hang đá hồi chiều tôi tìm thấy. Khoảng cách từ chỗ ở hiện tại đến cái hang cũng khá xa, nhưng mà hôm nay có trăng. Thế thì ra biển ngắm trăng sẵn quay lại cái hang kia thử xem sao.

Nói là làm, tôi chạy ra khỏi rừng dương, lần mò từng bước để quay trở lại cái hang. Trên cao trăng sáng, dưới đất sóng biển vỗ rì rào đánh bọt nước tung tóe vào các tảng đá. Đôi khi, tôi phải chờ cho những con sóng lớn lắng dịu rồi mới tiếp tục băng qua các tảng đá.

Chợt tôi thấy hai con còng đêm rủ nhau lên đá ngắm trăng và nói chuyện với nhau bằng thứ ngôn ngữ của loài còng. Thấy tôi đến, chúng bỏ chạy, tôi thấy thật có lỗi khi phá đi một đêm tuyệt vời của đôi bạn trẻ.

Phù! Cuối cùng cũng đến hang. Tôi bật đèn pin mang theo rồi từ từ bò vào trong hang. Lúc chạy trên những tảng đá tôi không dùng đèn pin vì sợ sẽ có người thấy, còn giờ khi đã ở trong hang, tôi an tâm bật đèn pin khám phá xung quanh. Ồ, cái hang vẫn còn rất khô ráo.

Tôi hốt một nhúm cát, cát mát lạnh lan tỏa khắp bàn tay. Dùng đèn pin soi vào thành hang, một lớp ánh sáng lấp lánh li ti ánh lên. Tôi suy nghĩ về việc người nguyên thủy đã sống trong hang thế nào và tự dưng cảm nhận được sức mạnh của cái hang che chở cho con người trước những giông tố ngoài kia.

Cả gia đình cùng quây quần ngồi bên nhau trong hang đốt lửa. Người bố ôm con kể về những chiến tích mà ông ta đã trải qua trong ngày. Vợ hiền ngồi bên cạnh mỉm cười tự hào về người đàn ông của cuộc đời mình.

Rồi bên ngọn lửa, họ cùng nhau nướng những thức ăn do người đàn ông kiếm được trong ngày, nói chuyện bằng thứ tiếng chỉ có họ mới hiểu được. Giữa tự nhiên tưởng đơn độc mà không đơn độc.

Trở lại hiện tại, ra khỏi hang, tôi ngước nhìn phía bờ bên kia. Ở một nơi xa lắm có ánh đèn thành phố, tôi tự hỏi không biết mọi người đang sống ở đó thế nào, có hạnh phúc không...

Sách Đi bộ xuyên Việt với cây đàn guitar. Ảnh: Sống.

Tôi mang tâm trạng thật vui khi khám phá được những điều thú vị ở bãi hiển hoang này trở lại chỗ cái võng. Chiếc võng của tôi có một tấm mùng chống muỗi nên không lo chuyện muỗi mòng. Vấn đề tôi lo tiếp theo là giữ ấm cơ thể để không bị hạ thân nhiệt khi ngủ trên rừng.

Hạ thân nhiệt là tình trạng nhiệt độ cơ thể giảm bất thường. Bình thường, nhiệt độ cơ thể chúng ta vào khoảng 37°C. Khi bị chứng hạ thân nhiệt, nhiệt độ cơ thể sẽ giảm xuống dưới 35°C và cần phải được cấp cứu ngay lập tức.

Nếu cơ thể không kịp hồi phục nhiệt độ bình thường, tim, hệ thống thần kinh và các cơ quan khác sẽ bị rối loạn hoạt động gây nguy hiểm đến tính mạng.

Biết thế, tôi lấy tấm bạc giữ nhiệt phủ kín lên phía trên người, vừa nằm vừa lắng nghe tiếng sóng vỗ ngoài kia vừa suy nghĩ về hành trình đã qua. Suy nghĩ một hồi, tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Trong giấc ngủ chập chờn, tôi vẫn nghe được tiếng sóng vỗ ngoài kia. Giữa khuya, tôi tỉnh giấc vì những giọt nước rơi vào mặt. Mưa hay nước từ sóng biển thế? Mưa thật rồi! Hy vọng đừng to quá.

Tôi ngước lên trời cao, những áng mây đen loáng thoáng lướt nhẹ qua mặt trăng. Nối theo ánh nhìn dựng thẳng lên là hàng dương cao vút. Cảm giác hòa mình vào tự nhiên khiến thời gian cũng trở nên lắng đọng.

Tôi ngắm mãi ánh trăng như sợ mình sẽ không còn cơ hội được ngắm cảnh tượng này thêm lần nào nữa. Tôi ngắm mãi, ngắm mãi…

Nhật ký "Gã lang thang":

Con người cần sống hòa hợp với thiên nhiên. Nếu đánh mất thiên nhiên, con người sẽ đánh mất gốc gác của mình. Con người lo tranh đua rồi cũng sẽ có lúc cảm thấy mệt mỏi và muốn quay về. Nhưng về đâu? Chắc chắn là về với mẹ thiên nhiên.

Trên hành trình đi bộ này mỗi khi thấy không khỏe tôi lại lên rừng ngủ. Thiên nhiên vẫn luôn biết cách chữa lành những tổn thương trong tôi. Thiên nhiên là mẹ, là người thầy hướng dẫn mỗi khi tôi lạc lối trong cuộc đời này. Và tôi luôn biết ơn điều ấy.

Hôm nay, khi gặp một người phát hiện ra chỗ mình định ngủ, một cách bản năng, tôi đã chạy ra và đối mặt với người ấy. Tôi như một con thú hoang đang đánh dấu lãnh thổ của mình.

Sau đó, tôi học được một điều rằng: Một vấn đề xảy đến nếu không né tránh được thì tốt nhất là hãy đối mặt chúng. Vấn đề rồi sẽ được giải quyết. Nếu không, ta cũng không phải sống trong sợ hãi.

Hôm nay, tôi cũng học cách tin vào những dấu hiệu dẫn đường, dù chỉ là cái tên trùng hợp trên đá, quan trọng nhất là khi nhìn dấu hiệu ấy, tôi cảm nhận được sự bình an bên trong con tim mình. Dấu hiệu là bên ngoài, còn lựa chọn đi theo là từ con tim bên trong.

Hồ Nhật Hà / NXB Thanh Niên và công ty sách Sống

Nguồn Znews: https://zingnews.vn/khi-met-moi-hay-quay-ve-voi-me-thien-nhien-post1118986.html