Gương mặt thơ: Đinh Phương
Đinh Phương tên thật là Nguyễn Trọng Hưng. Anh sớm thành danh bằng văn xuôi với tiểu thuyết 'Nắng Thổ Tang'-Giải thưởng tác giả trẻ Hội Nhà văn Việt Nam lần thứ nhất-2021.
Trước đó, anh đạt giải nhì cuộc thi truyện ngắn Tạp chí Văn nghệ Quân đội năm 2013-2014. Nhưng, sâu thẳm trong Đinh Phương vẫn là mạch nguồn thơ.
Là biên tập viên thuộc hàng trẻ nhất của Tạp chí Văn nghệ Quân đội, chàng trai sinh năm 1989 quê Quảng Ninh này đã là tác giả của 2 tiểu thuyết dày dặn và nhiều truyện ngắn, thơ; đồng thời tham gia rất nhiều hoạt động văn học.
Thơ anh cứ như những ký ức rời rạc đan vào nhau, nhưng lại làm nên một cái tổ ấm áp khiến người đọc cảm thấy bình an, dẫu những câu hỏi có vẻ như bơ vơ: “mình đi đâu qua được giấc mơ/thành phố giữa đông/đuổi vào ngày nắng/cuối đường nương náu cơn mưa”. Lại có lúc buồn buồn quá vãng mà lê cái đuôi nỗi nhớ, sự day dứt tới bây giờ: “vết môi hai mươi năm có gắn lại được liền/bên vịnh biển của chia ly là cỏ/mình có hát được nữa đâu/câu hát dài của loài cá dữ/nàng tiên cá bị bỏ rơi/đuôi rớt lại bên đời”.
Tôi đọc chùm thơ của anh và nhận ra một Đinh Phương hai tay như một, văn xuôi và thơ. Thậm chí, cảm giác thơ anh ám ảnh người đọc hơn, nó cứ làm ta day dứt, làm ta bâng khuâng, như mắc nợ điều gì, như có gì đấy chưa lý giải được. Có đến mấy bài thơ đầu đề là “mình” và đánh số “mình 1, 2, 3, 4”... rồi lại có bài “chúng mình” như một gián cách, một suy tư, một tự nghĩ, một... mình, dẫu nhà thơ nào chả là “mình”: “mình đi trong nỗi nhớ/nhong nhong chẳng biết nơi nào/rõ ràng từ nơi phải đến”. Tất nhiên, đích đến của thơ đa phần là tình yêu và cuộc đời này, dẫu bảng lảng mơ hồ hay cụ thể 1, 2, 3, 4...
Nhà thơ Văn Công Hùng chọn và giới thiệu.
Rồi
rồi buồn xưa tôi không về
em ơi đi đi
nơi đó cũ
ngày dài lắm
mình quá tuổi tìm nhau.
vết môi hai mươi năm có gắn lại được liền
bên vịnh biển của chia ly là cỏ
mình có hát được nữa đâu
câu hát dài của loài cá dữ
nàng tiên cá bị bỏ rơi
đuôi rớt lại bên đời.
hai mươi năm có nhanh như chớp mắt
ngôn ngữ cứa vào tháng năm
tháng năm cứa vào nhau
vật vờ tìm chỗ trống
loang rộng bến bờ.
chia ly hai mươi năm người ta có thể chết
hoặc đọc hết nghìn cuốn sách
cuốn nào cũng đánh dấu trang
bằng tóc bạc.
hai mươi năm buồn xưa
người xưa thừa mứa tuổi
để cho ai bây giờ?
Rơi
em về rồi
phía mùa những hàng cây còn ngủ
tôi nhạt nhòa di trú
dưới những cánh chim khuya.
hạt mùa của đông nở
nảy mầm từ phương Nam sang phương Bắc
loài hoa mang sắc biệt
khô hong giữa chiều.
mỏng tang như yêu
bến đò người không kịp chuyến
hạt bồ đề lặng sông
sóng khấp khểnh tràn.
lan man riêng tôi
mùa chưa gặp người ngày cũ
mùa cổ điển ru rú
trú trong biệt tích cuộc đời.
thời gian tích tắc rơi
khắc tiếng loài chim
hai mươi tư lần gọi
mệt nhoài trên bệ cửa.
ngày mai mưa chuyển mùa
người di trú nhặt mình
thừa chút lá
bỏ túi lại mùa sau.
Chúng mình
chúng mình sống hết đời mình
của ngày xanh thảm
rồi úa đi
xác một loài hoa.
phía mặt trời không mưa
nắng hăng vàng ngày cũ
chúng mình chạm tay nhau
lạnh buốt và tím tái
ngày tháng qua rồi
có thật ngày tháng đã qua
có thật mùa vẫn đấy
hay khác ở phương biệt
đóng đinh câu lên những vực trời
chúng mình đã sống
đã cũ
đã rơi
lời của chính chúng mình nhận còn không ra được
chẳng có tiếng nói nào trong câm lặng
băng qua cánh đồng
vẳng lại tiếng chim.
con chim vẳng tiếng lại
cũng chết rồi
còn chúng mình
giờ đâu?
Nguồn Gia Lai: https://baogialai.com.vn/guong-mat-tho-dinh-phuong-post292848.html