Bồi hồi tháng Chạp

Tháng Chạp, tháng cuối cùng của năm âm lịch bao giờ cũng gieo vào lòng người nhiều cảm xúc, vừa bâng khuâng, tiếc nuối lại vừa háo hức, chờ mong.

Theo vòng quay bất tận của thời gian, tháng Chạp rồi cũng đến, khép lại hành trình của một năm để sau giờ phút thiêng liêng của đêm giao thừa là một năm mới với những dự định tốt đẹp.

Tháng Chạp, với người này có thể thong thả đi qua mang theo những gì tốt đẹp để hướng đến những điều tươi mới. Với người khác, có thể họ vừa băng qua những nỗi buồn, những điều trăn trở, nghĩ suy vì một năm lắm nhọc nhằn, vất vả. Thế nên sẽ có người hân hoan chào đón năm mới sau cái thở phào nhẹ nhõm, sau nụ cười mãn nguyện nhưng sẽ có người tiếc nuối vì những cơ hội vô tình buông tay, để day dứt không yên.

Tranh thủ thời gian, tôi ngồi bên phố trong những ngày cuối năm. Có thể ngồi ở góc phố cạnh chợ lúc cao điểm sắm tết, có thể là ở vỉa hè đợi người sửa xe xem lại chiếc xe máy. Ở những nơi ấy nhìn ra, một chú bé đánh giày len lỏi giữa dòng người tấp nập.

Mắt chú bé trong veo, đượm buồn, khiến tôi chạnh lòng. Một cụ già cầm tập vé số bước chậm rãi dọc hè phố, mắt nhìn quanh quất, câu mời rất khẽ, chỉ có bàn tay cầm vé là chìa trước mặt những người lại qua. Cụ vẫn đi và giật mình hớt hải khi chiều đã xuống thấp. Mấy chị buôn bán ve chai, cố đẩy chiếc xe đạp cồng kềnh qua hết dòng người ngược xuôi.

Một cô bán hoa nơi góc phố. Những chậu hoa vạn thọ mi ni, cúc mâm xôi trong chậu be bé, cả hoa mào gà đỏ thẫm khoe sắc trong chậu nhỏ giản đơn... Dòng người vẫn trôi, tháng Chạp vẫn chạm lắng trong tâm tư khiến ngọn gió bấc mồ côi, lạc lối cứ vương vấn khắp con hẻm dài hun hút.

Ấy là nốt lặng của cuộc sống quanh ta. Những bước chân âm thầm sẽ về một căn trọ chật ở một con hẻm nào đó. Họ cũng có tết như bao người khác. Nhưng lặng lẽ trong nỗi niềm xa xứ. Tôi đã gặp nhiều hoàn cảnh như thế, để biết yêu hơn, trân trọng hơn cuộc sống mình đang có.

Thời điểm dừng chân chốc lát của tháng Chạp khiến mọi điều dường như vội vã, hân hoan thì những mảnh đời không may mắn lại ngập ngừng, luyến tiếc bởi những mối lo toan, những dự định không thành.

Chiều cuối năm, nắng non chợt bừng lên yếu ớt, như tơ mỏng buông lơi, rớt trên tán lá non xanh mướt. Từng cơn gió se lạnh đủ cho thiếu nữ choàng thêm chiếc khăn điệu đà xuống phố. Vườn bên, cây bàng thay xong lớp lá cuối cùng, đang đồng loạt trổ lộc đâm chồi vươn lên những nõn búp.

Những thân cây khẳng khiu, gồ ghề những ụ những mắt kia phải trải qua một kỳ đông lạnh giá, tích nhựa đợi xuân về bung vỡ những chồi non. Cứ thế, một hành trình lại tiếp tục cho đến khi những chiếc lá màu đỏ sậm lại rơi xuống lòng đường, xạc xào bay theo từng cơn gió.

Đi giữa thành phố trong tiết trời tháng Chạp hanh hao, lòng miên man bao nghĩ suy. Về dòng chảy của thời gian, về cuộc sống của con người và về những mảnh đời thiếu may mắn. Tôi nhắm mắt lại để nghe trái tim mình rung khẽ, để thấu hiểu, để sẻ chia. Đất trời sắp vào xuân cũng đang thay đổi. Tôi lắng nghe tiếng dịu dàng của mưa, ngửi thấy mùi trong lành của gió, vị đằm dịu của nắng xanh ngời…

SƠN TRN

Nguồn Phú Yên: https://baophuyen.vn/93/312260/boi-hoi-thang-chap.html