Mưa Đỏ: Còn gì đẹp hơn tiếng cười của người lính giữa chiến trường gian khổ?
Giữa hàng loạt phân cảnh khốc liệt trong Mưa Đỏ, phim vẫn có những phút giây hoài niệm da diết để khán giả hiểu được một phần cuộc sống thường ngày đầy gian khổ của người lính giữa chiến trường.
Khi phim Mưa Đỏ đang “công phá” bảng xếp hạng doanh thu phòng chiếu Việt và tạo nên cơn sốt mạnh mẽ, nhà sản xuất đã tung ra đoạn trích hồi tưởng của nhân vật Cường (Đỗ Nhật Hoàng thủ vai) về các anh em Tiểu đội 1, khi Cường chuẩn bị rời khỏi Thành cổ để sang bên kia sông theo lệnh rút quân.
Một buổi chiều nắng ráo trước khi vào mùa mưa dai dẳng, các anh em ngồi quây quần với nhau sau một trận đánh, trong tiếng kêu “hòa bình, hòa bình” của chú chim nhỏ do Tú (Đình Khang thủ vai) nuôi. Người viết nhạc, người vẽ tranh, người tranh thủ viết thư về cho gia đình. Sự thả lỏng hiếm hoi giữa chiến trường hầu như không lúc nào ngơi tiếng súng khiến niềm vui nhỏ cũng nở căng, vỡ ra thành những tiếng cười giòn giã.

Những người lính tranh thủ tận hưởng những phút giây yên bình hiếm hoi.
Chẳng còn vẻ cứng nhắc như những ngày đầu mới gặp, hai con người tưởng chừng khó gần nhất Tiểu đội 1 là anh Tạ và Sen, ngồi cùng nhau ở một góc mà tâm sự, trêu chọc nhau. Sen là người phát hiện ra “binh đoàn chấy” trên đầu anh Tạ, kéo cả bọn vào cùng xem và trêu. Bị chấy hành ngứa ngáy, anh Tạ hỏi Bình cây kéo để đâu.
Bình hồn nhiên đáp “ban nãy lo đánh nhau, em không nhớ để ở đâu nữa.” Cảnh tượng này, câu nói nhẹ nhàng này, mô tả chân thực cuộc sống hằng ngày đầy khó khăn, thiếu thốn của các chiến sỹ.

Ai cũng biết rằng những khoảnh khắc bình yên này quý giá vô cùng.
Thành cổ Quảng Trị trong 81 ngày đêm ấy, hứng chịu 328.000 tấn bom đạn, trung bình mỗi chiến sĩ phải hứng lấy 100 quả bom, 200 quả đạn pháo. Nhưng đâu chỉ có vậy? Họ còn đối mặt với cảnh thiếu thốn lương thực, nước sạch, thuốc men y tế, và không bao giờ có đủ thời gian để nghỉ ngơi. Vậy nên, những giờ phút được cùng nhau cười đùa này, lại càng đáng quý hơn biết bao.

Nụ cười giúp người lính tạm quên đi sự khốc liệt của chiến tranh.
Tiếng cười xua tan đi mệt nhọc, xua đi nỗi sợ đạn bom, lại khiến niềm hy vọng về ngày trở về lấp lánh hơn trong mắt người lính. Tiếng cười lại một lần nữa kéo họ lại gần nhau hơn, thân thiết như anh em ruột thịt, chia sẻ với nhau mọi thứ - từ nỗi nhớ nhà đến niềm hy vọng vào ngày toàn thắng, thắp sáng từng trái tim nhiệt thành tuổi trẻ.