Bạn trai cầu hôn, muốn tôi làm trụ cột kinh tế gia đình
Đến đây thì chắc là tôi có câu trả lời hợp lý nhất cho mối quan hệ không bình đẳng này rồi.
Tôi có bà chị đồng nghiệp lấy chồng rõ sớm, mới 19 tuổi đã được anh nhà đến rước vội rước vàng về rồi. Anh nhà chị ấy cũng không phải giàu có gì nhưng yêu vợ thương con lắm, từ 2 bàn tay trắng mà lấy vợ về anh gây dựng được cả cơ đồ.
Giờ bà chị đi làm vì thích chứ chẳng cần gì tiền, chồng chị có quan điểm là đàn ông thì phải nuôi được vợ con bất kể vợ có cần được nuôi hay không, quan trọng ở đây là phải có năng lực nuôi được vợ!
Nói thì lại bảo hay so sánh chứ lấy được chồng như vậy thì tôi cũng lấy ngay và luôn ấy chứ!
Thế nhưng mà trong cuộc sống có những câu chuyện thật mà cứ như trò đùa và có lẽ chuyện tình yêu thời đại nào cũng không thoát khỏi những oan trái kiểu như thế.
Câu chuyện của tôi bắt đầu bằng một bức tranh lý tưởng về hạnh phúc - một chàng trai yêu thương, một cuộc sống đôi lứa đầy mơ mộng. Nhưng càng về sau cái bức tranh ấy càng phát triển theo chiều hướng trừu tượng!
Tôi năm nay 26 tuổi rồi, thu nhập ở mức ổn, trung bình tháng tôi kiếm được khoảng 40 triệu. Vốn là đứa biết chi tiêu nên tôi cũng tích lũy được kha khá, bố mẹ tôi cũng không thiếu gì, toàn cho thêm con cái nên tôi chẳng có áp lực kinh tế nào.
Ngược lại, người yêu 3 năm của tôi thì khác, có vẻ như ở nhà anh cái gì cũng đến tay anh, bố mẹ anh khỏe mạnh, chỉ không thích lao động mà thôi, còn em gái anh thì đúng là kiểu "con nhà lính tính nhà quan".
Anh người yêu bằng tuổi tôi, bằng cấp không kém mấy nhưng không hiểu sao đi làm mấy năm rồi lương vẫn lẹt đẹt 7 triệu.
Anh ngại thay đổi nên nhất quyết không tìm đến cơ hội mới, hài lòng vui vẻ với mức lương 7 triệu của mình. Thà húp mì gói nhưng nhất quyết không nhảy việc, không làm thêm "job" nào hết. Đi làm đúng 8 tiếng về nhà ăn uống rồi lên giường ngủ, đầu óc vô cùng thư thái và thoải mái.
Cứ khi nào anh thấy tôi cắm đầu cắm cổ làm, chạy deadline đến đêm muộn thì anh tỏ vẻ khó hiểu vô cùng, anh cứ thắc mắc mãi tại sao tôi phải khổ như thế. Mỗi lần như vậy tôi lại thấu hiểu sâu sắc vì sao anh mãi chỉ giậm chân tại mức lương 7 triệu bạc.
Thế rồi một ngày trời xanh mây trắng nắng vàng, "hoàng tử" của tôi nói lên những lời ngọt ngào như mật: "Anh muốn tiến tới hôn nhân..." . Ôi, lòng tôi rộn ràng như bướm bay trong vườn hoa nhưng nhanh chóng tỉnh giấc ngay, ơ thế lấy nhau về rồi vấn đề kinh tế như thế nào nhỉ?
Tôi không ngại việc mình là trụ cột kiếm tiền chính trong nhà, tuy nhiên cái gì nó cũng phải rõ ràng, cứ rành mạch ra với nhau trước đi cho khỏi mất lòng sau.
Thế là ngay khi tôi vừa mở miệng đề cập đến vấn đề tiền bạc thì câu chuyện cổ tích ấy nhanh chóng biến sắc khi "hoàng tử" thản nhiên nói rằng vì tôi kiếm được nhiều hơn nên tôi sẽ là trụ cột kinh tế, còn anh chủ yếu ở nhà nội trợ thôi. Đến đây tôi hơi lưỡng lự, tôi có cảm giác như kiểu tự nhiên lấy chồng xong cái mình phải gánh 1 đống trách nhiệm lên vai. Thế là tôi sợ.
Cứ tưởng tượng xem, sau một ngày dài làm việc, tôi sẽ trở về mái ấm gia đình, nơi mà tôi sẽ được... ờ mà không, nơi mà tôi sẽ tiếp tục "cống hiến" bằng cách mở hầu bao chi trả cho mọi chi phí từ A tới Z. Đó là một danh sách dài từ tiền nhà, tiền điện, tiền nước, cho tới... ối giời ơi lại còn cả tiền học của em gái "hoàng tử" nữa chứ!
"Cái Phương nhà anh đang học năm 3, anh tính đợi nó tốt nghiệp xong là cho học lên thạc sĩ luôn. Cái này cũng là 1 khoản, em xem sắp xếp trước cho em nó".
Nghe đến đây tôi nhức nhức cái đầu. Ủa! Vì sao tự nhiên tôi phải đi nuôi em gái của người yêu ăn học?
Ôi mà đã hết đâu, anh ta muốn chúng tôi lấy nhau xong thì dọn về ở cùng bố mẹ anh, tôi sẽ được hưởng "niềm vui không hề nhỏ" khi sống cùng bố mẹ "hoàng tử", trong một ngôi nhà mà ở đó, tôi sẽ đảm nhiệm vai trò người nấu cơm, người giặt giũ, người lau dọn và tất cả những công việc nhà mà bạn có thể tưởng tượng ra.
Tôi sẽ trở thành nàng siêu nhân luôn, chỉ khác là không có áo choàng hay quyền năng, chỉ cần cống hiến sức lao động và cày cuốc mang tiền về nuôi cả nhà chồng tương lai thôi!
Phải chăng tôi đã bỏ quên điều gì trong "hướng dẫn sử dụng" cuộc sống của mình, khi "hoàng tử" bỗng dưng biến thành "địa chủ bóc lột" đưa ra những chỉ thị mà không hề màng đến những gánh nặng trên vai tôi? Tôi tự hỏi, cái "bản hợp đồng tình yêu" này mình đã ký vào đâu mà lại phải hoàn thành mọi nghĩa vụ để phục vụ cả nhà anh "hoàng tử" nhỉ?
Tôi thì vẫn cứ yêu, vẫn cứ thương, nhưng liệu rằng tôi có hạnh phúc nổi với 1 loạt tính toán "ăn bám" này không? Và nhìn vào kế hoạch tài chính dài hạn mà "hoàng tử" vẽ ra, tôi chỉ thấy toàn những khoản chi tiêu mà không hề có bất cứ sự đầu tư nào cho tương lai vợ chồng mình cả.
Đến đây thì chắc là tôi có câu trả lời hợp lý nhất cho mối quan hệ không bình đẳng này rồi. Trong khi đó thì "hoàng tử" vẫn ngồi đấy, trên ngai vàng của mộng mơ, với những mong đợi chất chồng sắp sửa cưới được con vợ kiêm bảo mẫu kiêm luôn cả cái ATM.
Có lẽ tôi cần một cái gật đầu của trí não hơn là trái tim, để không biến mình thành "bảo mẫu" cao cấp cho cả nhà anh người yêu chỉ thích hưởng không thích làm!
* Tiêu đề bài viết đã được biên tập lại