Yêu gánh hàng rong

Ở Hà Nội, đối với bao người, vắng gánh hàng rong là thiếu đi một nét đặc trưng không nơi nào có được. Đó là những mảng nhỏ trong bức tranh đô thị đầy sắc màu và cũng chính hình ảnh thân thuộc này đã tạo nên nét sinh hoạt đời thường rất riêng, lặng lẽ giữa phố thị.

Từ sáng sớm tới đêm khuya, những gánh hàng rong đi qua khắp phố phường, len lỏi qua từng con phố nhỏ, hẻm sâu. Ngỡ tưởng những gánh hàng rong chỉ có ở phiên chợ quê. Nhưng trong lòng TP đông đúc, chật chội ấy, ta nhìn thấy bóng dáng những đôi quang gánh vẫn đủng đẳng giữa những nhà hàng, cao ốc, quán ăn sang trọng.

Hàng rong ở Hà Nội thì đa dạng đồ ăn thức uống, từ những mẹt bún đậu với rau ghém, quả trứng vịt lộn, bát cháo quẩy thơm lừng, những bát chè đậu đen mát lạnh cho đến bát bún riêu nóng hôi hổi những ngày đông. Chỉ cần đôi quang gánh, vài chiếc ghế, mâm nhựa nhỏ xinh là đủ làm một bàn ăn ngay giữa lòng Hà Nội. Tôi gắn bó với nơi đây cũng ngót chục năm, cũng đủ thời gian để la cà khắp các ngõ hẻm, biết tên nhớ mặt từng cô, từng bà với gánh hàng ngon trứ danh. Đôi khi nương vào nơi ghế đá trong vươn hoa, lúc lại nhờ đến vỉa hè con phố cổ. Đi đến đâu là mang theo hơi thở ẩm thực Hà thành đến đó. Bởi vậy, bảo sao những người phụ nữ với gương mặt đã cũ nhàu, mướt mải mồ hôi, mà đôi tay nhanh nhẹn thoăn thoắt lúc nào cũng được lòng các bạn trẻ.

Ảnh tư liệu

Ảnh tư liệu

Chẳng phải vì hợp túi tiền mà khiến người ta thương nhớ mà ghé đến đôi ba lần. Mà có lẽ nhiều người bạn của tôi và biết đâu cả bạn nữa cũng vì yêu cái cảm giác thoải mái ngồi túm tụm truyện trò, chẳng cần câu nệ dáng ngồi, nết ăn mà tụ lại đây. Tôi còn mến cả những người phụ nữ ấy. Họ chất phác, thật thà và hào phóng. Đôi khi chỉ thêm miếng đậu phụ rán, miếng thịt luộc vào đĩa bún đậu mắm tôm mà cứ thấy lòng vui đến lạ. Hóa ra đó là cảm giác gần gũi với người mẹ ở quê nhà. Mẹ tôi vẫn hay gặp thức ăn và nhường nhịn chúng tôi như thế. Cũng chẳng sai khi nói rằng, tôi nhớ đến những cử chỉ yêu thương nhỏ bé ấy mà tìm đến đây.

Không phải tự nhiên mà nhiều vị khách du lịch đáng mến biết đến nét văn hóa đặc trưng này của Hà Nội. Giản dị, mộc mạc nhưng lại gieo vào lòng kẻ ở người đi biết bao điều thú vị với những món ăn đa dạng, đáng thử một lần. Tôi có người bạn sang nước ngoài định cư từ nhiều năm trước, mỗi dịp về đến Hà Nội là nhất định phải dẫn đi ăn… Thế mới biết, món ngon níu kéo người ta đến mức nào.
Nói đến hàng rong Hà Nội thật thiếu sót khi không nhắc đến gánh hàng hoa. Từ lâu trong lòng tôi, đó đã là biểu tượng cho nét đẹp của Hà Nội. Đứng trên cao nhìn xuống vào mùa loa kèn, hoa bưởi, hoa sen, cúc họa mi, chắc hẳn “con tim” nào cũng dễ bị đánh cắp. Nét đẹp mỗi loài hoa ẩn sau vành nón lá và chiếc xe đạp cũ kỹ của những người phụ nữ trong bộ quần áo lao động đã bạc màu. Đến bây giờ tôi vẫn không lý giải được vì sao hình ảnh đó lại toát lên vẻ đẹp ấn tượng trong tôi từ những nét tương phản ấy.

Bật mí về tình yêu với Hà Nội, tôi không ngần ngại chia sẻ khi tình yêu ấy bắt đầu từ gánh hàng rong. Tôi yêu đôi quang gánh trĩu nặng trên đôi vai những người phụ nữ gồng gánh cả nỗi lo toan cuộc sống gia đình, tôi yêu vành nón lá không đủ che nắng che mưa nhưng thấp thoáng ánh mắt nụ cười hồn hậu, tôi yêu những vòng quay đều đều, chậm rãi của những chiếc xe cà tàng, nó giúp tôi sống chậm lại và tận hưởng những nét đẹp thanh bình của nơi đây.

Mai Linh

Nguồn PL&XH: https://phapluatxahoi.vn/yeu-ganh-hang-rong-148250.html