Xanh xanh lũy tre làng...

Không hiểu từ bao giờ tôi yêu màu xanh nhiều đến thế. Từ nét bút màu xanh với những con chữ sạch sẽ trong vở. Từ bộ đồng phục đến trường màu xanh mà mẹ đã mua cho tôi sau những lần tích góp vài ba rổ trứng gà. Từ những luống rau, luống khoai với màu xanh mơn mởn trong vườn. Đặc biệt là màu xanh của lũy tre làng.

Không hiểu từ bao giờ tôi yêu màu xanh nhiều đến thế. Từ nét bút màu xanh với những con chữ sạch sẽ trong vở. Từ bộ đồng phục đến trường màu xanh mà mẹ đã mua cho tôi sau những lần tích góp vài ba rổ trứng gà. Từ những luống rau, luống khoai với màu xanh mơn mởn trong vườn. Đặc biệt là màu xanh của lũy tre làng.

Chở che mùa lũ.

Chở che mùa lũ.

Khi trái tim mỗi người nhúng vào dung dịch tình yêu quê thì lâu ngày nó sẽ lên men và như một loại rượu lâu năm, tình yêu đó sẽ làm cho con người ta ngây ngất. Mỗi lần nhớ về quê nhà, tôi không sao quên được cái bếp cũ kỹ luôn đỏ lửa, chứa đầy yêu thương của mẹ. Và đặc biệt là lũy tre đầu làng luôn ám ảnh trong nỗi nhớ của tôi.

Nhớ quê, nhớ cha mẹ, nhớ những món ăn quen thuộc dân dã mẹ nấu. Nhớ món cá rô đồng chiên mắm. Nhớ chén canh mồng tơi nấu với cua đồng. Nhớ giàn mướp, giàn bầu trĩu quả bên bờ ao nhỏ. Nhớ cánh chuồn chuồn chập chờn trong từng giấc mơ... Nên mỗi buổi sáng thức dậy, việc đầu tiên là tôi mở chiếc laptop để xem những hình ảnh của quê nhà đăng trên face của vài người bạn.

Sau từng đợt bão, lũ kéo về dồn dập quê nhà tôi xơ xác lắm. Từng hàng rào râm bụt ngả nghiêng. Vườn rau xinh xắn của mẹ cũng bị gió quật tơi bời. Cây hoa nhài thường tỏa hương thơm ngát mỗi đêm cũng bị bão, lũ cuốn phăng trơ trọi gốc. Tiếng gà eo óc gáy, tiếng côn trùng cứ rỉ rả sau nhà...

Chưa bao giờ thấy miền Trung quê tôi trải qua nhiều đợt mưa lũ khủng khiếp như thế. Nhìn những hình ảnh rõ nét về quê nhà trên màn hình vi tính, tôi có một cảm giác đau đớn và yêu thương quê nhà mình nhiều hơn. Bởi người và đất đã chịu quá nhiều mất mát.

Nếu ai một lần đến quê hương tôi, có lẽ đều ấn tượng bởi màu xanh ngút ngàn của bãi mía nương dâu, của tình người nồng hậu. Và đặc biệt của màu xanh bền vững điểm tô cho vẻ đẹp của ngôi làng. Màu xanh của cây lá, màu xanh của sức sống. Và trong mỗi ngôi nhà lấp ló màu hồng của hạnh phúc. Màu đỏ rực của bếp lửa yêu thương.
Khi chúng tôi cất tiếng khóc chào đời, lớn dần lên và trưởng thành hơn, vẫn thấy những lũy tre bám chặt mặt đất vươn cao từ năm này qua năm khác. Tre ăn ở với người, tre gắn bó với người từ đời này sang đời khác. Bao nhiêu mưa nắng, bao dòng thời gian khắc nghiệt trôi qua, nhưng tre vẫn giữ mãi gam màu xanh xinh đẹp đó.

Mẹ tôi thường nói rằng mỗi màu sắc mang một ý nghĩa khác nhau. Màu trắng của sự tinh khôi, màu tím thủy chung và chờ đợi, màu đỏ may mắn, và màu xanh tượng trưng cho sự hy vọng, cho sự bền vững. Và màu xanh luôn là màu yêu thích trong bộ sưu tập của tôi thời thơ ấu. Cặp xanh, bút xanh, chiếc xe đạp màu xanh và cả giấc mơ màu xanh là học thật giỏi để lên thành phố lập nghiệp, xây dựng ước mơ.

Đợt mưa lũ miền Trung kéo dài. Mọi thứ ngâm mình trong dòng nước lũ rồi héo úa. Riêng lũy tre làng đẹp đến lạ. Từng hàng tre nghiêng nghiêng, khum khum cong mình như điệu đà soi bóng xuống dòng nước lũ, như bất khuất trước mọi cơn thịnh nộ của thiên nhiên. Và thân tre chính là nơi buộc chiếc thuyền, nơi buộc con trâu tạm bợ chờ dòng nước xuống dần. Cái dáng gầy gò của tre, với từng chiếc lá mỏng manh đung đưa trong những buổi chiều tà cô quạnh, sao mà thương đến thế.

Bức tranh ngày mưa lũ đìu hiu và tàn tạ như một cô gái bước qua tuổi xuân thì vội vã, còn lại chút nhan sắc hao mòn theo dòng thời gian. Nhưng lũy tre làng vẫn thế. Vẫn xanh. Vẫn kiên cường, bất khuất vượt qua những đợt bão lũ chờ ánh nắng lên, để tiếp tục hoàn thiện sứ mệnh của mình cho dân làng. Bởi dưới bóng tre là nơi mỗi người dân sau những buổi cày đồng vất vả ngồi hóng mát nghỉ ngơi. Là nơi để những con trâu nằm phe phẩy cái đuôi. Là nơi lũ trẻ làng tụm năm tụm bảy đủ các trò chơi.

Lũy tre làng vẫn xanh xanh đáng yêu là vậy. Mỗi ngày tôi đi học, vòng xe đạp lăn bánh trên những chiếc lá tre khô rụng thành từng lớp dày cộm. Và bây giờ mỗi lần vào xóm nhỏ, băng qua từng con đường đầy lá tre ấy, tôi không khỏi xao xuyến ngập ngừng. Những cảm giác khó tả xuất hiện trong tôi. Theo dòng thời gian, con người có nhiều sự thay đổi nhưng riêng lũy tre làng vẫn vậy. Thủy chung, mạnh mẽ và cống hiến cho đời bằng sắc xanh biếc.

Nhìn từng búp măng mơn mởn vươn lên, tôi liên tưởng đến những thế hệ trẻ em trong làng. Cuộc đời dẫu bao giông tố, bao sự khắc nghiệt chờ đợi nhưng rồi bao đứa trẻ trong làng vẫn lớn lên, học cách tồn tại và mạnh mẽ trong cuộc đời, như sức sống của lũy tre đầu làng.

Tre từ xa xưa được ví như pháo đài xanh để bảo vệ làng, bảo vệ xóm. Còn với tôi, tre luôn là pháo đài yêu thương chôn giấu bao kỷ niệm. Tre gắn bó với đời người, tre âm thầm lặng lẽ che chở cho xóm nhỏ. Và đặc biệt màu xanh đầy sức sống của tre luôn gắn liền với nỗi nhớ của tôi mỗi khi xa quê. Màu xanh của sự tươi mát màu mỡ, cho những hy vọng của đời người...

THÂN THỊ THANH TRÂM

Nguồn CAĐN: http://cadn.com.vn/news/71_235437_xanh-xanh-luy-tre-lang.aspx