Vì tuyến đầu chống dịch Covid - 19: 14 ngày và 14 ngày khác!

Hai tuần trước, khi đang mơ màng giấc ngủ trưa, tôi nhận được lệnh điều động đi chống dịch Covid-19.

Là điều dưỡng đơn vị hồi sức cho các trường hợp bệnh nhân Covid-19 nặng, chuẩn bị vỏn vẹn trong 2 giờ, tôi bước ra xe lên đường, ba lô nhẹ tênh. Trong đợt dịch đầu tiên, tôi đã một lần đi chống dịch, nhưng thêm một lần rời xa cuộc sống thường ngày, sinh hoạt trong đơn vị cách ly không phải là điều dễ dàng. Hơn nữa, bệnh nhân đợt này rất nặng, phần nhiều có bệnh nền kèm theo.

Cơ sở 2 Bệnh viện (BV) Trung ương Huế ở huyện Phong Điền, tỉnh Thừa Thiên - Huế nằm sát bên đường, một bên là núi, gió đêm về lạnh. Những ngày đêm trôi qua ngột thở. Bộ đồ bảo hộ cá nhân PPE đợt dịch này tiêu chuẩn quốc tế nên kín mít, khi mặc vào như một phi hành gia. Tôi nhiều lúc tưởng chừng mình ngừng thở trong khi làm nhiệm vụ. Và chưa bao giờ tôi và đồng nghiệp uống nước thay cơm như những ngày này...

Trung tâm Cách ly và Điều trị Covid -19 thuộc Bệnh viện Trung ương Huế. (Ảnh: do Bệnh viện Trung ương Huế cung cấp)

Trung tâm Cách ly và Điều trị Covid -19 thuộc Bệnh viện Trung ương Huế. (Ảnh: do Bệnh viện Trung ương Huế cung cấp)

Âm thanh tíu tít, rì rào của bao nhiêu máy thở, máy ECMO, máy CRRT, máy thận nhân tạo vang lên đều đặn trong phòng bệnh, nhiều lúc chúng tôi "quay" như chong chóng. Với đồng nghiệp ở đây và đồng nghiệp được chi viện, rất nhiều kỹ thuật hiện đại được triển khai nhằm điều trị tốt nhất cho bệnh nhân. Những thách thức này là cơ hội cho tôi học nhiều kiến thức mới. Nhưng đôi khi tôi có cảm giác cô đơn. Đó là lúc giao ca trực trong đêm khuya chờ sáng, khi đứng cả giờ bên cạnh giường làm hồi sức tim phổi CPR, tay bơm thuốc vận mạch liên tục. Có như tôi chắc các bạn sẽ biết yêu cuộc sống, hiểu cuộc sống đẹp đến nhường nào nhưng mong manh làm sao, hơi thở phù vân quý giá thế nào!

Trong 14 ngày đó, tôi đã nhìn thấy bao nhiêu sự tiếc thương, cha mẹ mất con không được gặp lần cuối, vợ mất chồng không có cơ hội vuốt mắt, ra viện không gặp gia đình vì họ đã đi cách ly tập trung, có người xin ở lại với bệnh viện để khỏi lạc lõng trong thời gian chờ người thân trở về.

Tôi cũng đếm từng ngày vì nhớ nhà. Nhưng nhiều khi nghĩ lại, tôi thấy mình phải cố gắng thêm, điều trị cho bệnh nhân khỏi bệnh phải chăng là trách nhiệm khi đã khoác lên mình chiếc áo blouse trắng. Và chỉ mong sao dịch bệnh sớm qua đi, bệnh nhân nào cũng chỉ có những triệu chứng nhẹ, lành bệnh, ra viện. Mong sao đừng có thêm mất mát nào nữa.

Hết thời gian làm việc trong khu điều trị cho bệnh nhân Covid-19, lại thêm 14 ngày cách ly tập trung, chờ xét nghiệm RT-PCR âm tính nên tôi chưa được về nhà. Bây giờ là ngày cách ly thứ 6, hằng ngày, tôi đi loanh quanh, tập thể dục, nhắn tin bạn bè, người thân. Tôi tập viết trong lúc chờ cơm trưa và có cảm giác chờ đợi làm mình trở nên thơ thẫn.

Khi về tới nhà sau đợt cách ly này, tôi sẽ nấu cho mình một dĩa beef steak. Ăn xong, tôi sẽ ngủ một giấc dài để khi thức dậy, cứ nghĩ là đã hết một giấc mơ.

Điều dưỡng Nguyễn Thị Bích Ngọc (Bệnh viện Trung ương Huế)

Nguồn NLĐ: http://nld.com.vn/thoi-su/vi-tuyen-dau-chong-dich-covid-19-14-ngay-va-14-ngay-khac-20200822232802107.htm