Tôi không nhờ vả được gì nhà chồng

Nhà chồng nghèo, không có bất cứ gì cho tôi, cũng không chăm sóc con cho tôi và không giúp tôi được về tinh thần,...

Ảnh minh họa

Tôi thấy mình bất hạnh, khi lấy chồng mà không nhận được sự giúp đỡ của gia đình nhà chồng, bởi họ quá nghèo. Đã thế, tôi còn phải dùng thu nhập hạn chế của mình để giúp lại họ. Vậy mà, họ vẫn không biết điều, liên tục khiến tôi cảm thấy thất vọng vì cách ửng xử không đúng mực.

25 tuổi tôi lấy chồng khi vừa tốt nghiệp đại học. Lúc đó, tôi còn chưa có công ăn việc làm, phải sống nhờ vào thu nhập ít ỏi của chồng và bố mẹ tôi. Những tháng ngày đó, tôi vẫn nhớ như in, mẹ chồng và gia đình chồng nhìn tôi bằng nửa con mắt, họ nói về tôi như một kẻ ăn bám chồng.

Mặc dù, họ chẳng cho tôi được đồng nào, chẳng giúp gì được cho tôi, nhưng lại luôn cho mình quyền phán xét và đánh giá tôi bất cứ lúc nào.

Sau cưới, tôi lần lượt sinh hai đứa con, mỗi đứa cách nhau hơn 1 tuổi. Tôi cứ sống với vai trò một người phụ nữ ăn bám chồng như vậy cho đến khi đứa con thứ hai của tôi lên 3 tuổi. Tôi bắt đầu gửi con vào nhà trẻ để đi làm vì đồng lương của chồng cũng không đủ chu cấp cho 3 mẹ con.

Trong lúc tôi bắt đầu đi làm thì chồng lại thất nghiệp. Anh không có việc làm, chán nản và lao vào cờ bạc, lô đề.

Để kéo chồng ra khỏi vũng lầy đó, tôi quyết định vay tiền của bố mẹ đẻ để kinh doanh, rồi hai vợ chồng cùng làm. Chồng không nhanh nhạy trong việc kinh doanh, nên mọi việc do tôi chủ động.

Tôi lao vào kiếm tiền như một con thiêu thân, công việc thuận lợi, thu nhập ổn nhưng tôi không có thời gian cho mình, thời gian cho các con. Không có ngày cuối tuần hay ngày nghỉ lễ. Thế nhưng, bố mẹ chồng vẫn không để tôi yên.

Thấy chồng tôi phải ở nhà chăm con, rửa bát, họ nói tôi là loại đàn bà rửng mở, ăn rồi đi suốt ngày. Nhưng họ có bao giờ tự hỏi, vì sao tôi phải đi suốt ngày, nhường phần công việc nội trợm chăm sóc con cái cho chồng. Nếu chồng tôi giỏi, nhanh nhạy, liệu tôi có phải hy sinh như vậy?.

38 tuổi, vợ chồng tôi đã vượt qua những khó khăn bằng đôi bàn tay và sức lực của mình. Chúng tôi đã có đủ thứ, nhà cửa, xe cộ nhưng tôi vẫn cảm thấy tủi thân vô cùng.

Tủi thân bởi có được những thứ đó, bản thân tôi đã phải trả giá rất nhiều. Trong khi đó, bạn bè của tôi, lấy chồng giàu, họ có những thứ đó, nhưng chẳng phải bỏ nhiều công sức như tôi, chẳng phải đánh đổi như tôi?.

Buồn hơn nữa là, nhà chồng, nhất là bố mẹ chồng chưa bao giờ hiểu được điều đó.

Nhiên

Nguồn Đất Việt: http://baodatviet.vn/tam-su/tien-bac/toi-khong-nho-va-duoc-gi-nha-chong-3361528/