Thương lắm Hậu ơi!...

Cho đến giờ này tôi vẫn bị ám ảnh bởi những giọt nước mắt ấy. Giọt nước mắt của người đàn ông- người cha khi hàng ngày phải nhìn đứa con gái yêu của mình nằm bất động trên giường bệnh.

Cho đến giờ này tôi vẫn bị ám ảnh bởi những giọt nước mắt ấy. Giọt nước mắt của người đàn ông- người cha khi hàng ngày phải nhìn đứa con gái yêu của mình nằm bất động trên giường bệnh. Em nằm đó, ánh mắt nhìn vào khoảng không vô định. Từ một nữ sinh xinh xắn, học hành giỏi giang nhưng ước mơ trở thành nhà hoạt động xã hội của em sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi dưới bánh xe oan nghiệt, nếu ngày kia không có một phép mầu... Người đàn ông, người cha mà tôi muốn nói đến là Nguyễn Văn Liên (1963), trú thôn 2, xã Bình Lãnh, H. Thăng Bình (Quảng Nam). Tôi đến gặp ông tại bệnh viện theo lời "thỉnh cầu" của bác sỹ Chuyên khoa I, Trưởng khoa Phục hồi chức năng (Bệnh viện Chấn thương chỉnh hình và phục hồi chức năng Đà Nẵng) Huỳnh Tấn Tuệ...

Hai cha con ông Nguyễn Văn Liên đang từng giờ, từng phút chờ một phép mầu.

9 giờ sáng một ngày giữa tháng 11, tại phòng 301, khoa Phục hồi chức năng, BV Chấn thương chỉnh hình và phục hồi chức năng Đà Nẵng. Bên cạnh giường bệnh của con gái, ông Liên dáng người khắc khổ, ánh mắt trọm sâu, thâm quầng, gương mặt hốc hác vì thiếu ngủ, lo lắng. Nhắc đến chuyện đau lòng của con gái - em Nguyễn Thị Bích Hậu (1999), nước mắt ông chực trào. "Con gái tên Hậu nhưng không có hậu! Sao cuộc đời lại oái oăm với nó như thế", ông Liên hỏi mà chẳng hy vọng có câu trả lời. Hậu là con thứ 3 trong gia đình có 4 chị em. Chị gái lớn, do hoàn cảnh gia đình quá khó khăn nên đến lớp 9 phải nghỉ học để nhường cho các em. Anh trai thứ hai hiện đang học Cao đẳng, em gái út học THPT. Riêng Hậu, năm học vừa qua, sau khi tốt nghiệp trường THPT Trần Phú (Bình Lâm, Hiệp Đức, Quảng Nam), với ước mơ trở thành một nhà hoạt động xã hội, có điều kiện giúp đỡ những cảnh nghèo như mình, em thi đỗ vào khoa Xã hội học (Trường ĐHKH Huế) và thêm một trường đại học nữa ở Đà Nẵng. "Không ngờ, ngày nhận được giấy báo trúng tuyển đại học cũng là ngày Hậu gặp tai nạn", ông Liên ngậm ngùi. Rồi ông tự trách mình, rằng "do nhà quá nghèo, biết bố mẹ không thể có điều kiện để cho mình theo đuổi ước mơ nên Hậu đã giấu việc xin đi làm thêm tại một cửa hàng buôn bán điện thoại di động tại thị trấn Hà Lam. Chỉ đến khi nhận được tin báo từ bạn bè, rằng Hậu bị xe container tông phải khi trên đường đi làm về thì gia đình mới vỡ lẽ. Giá như...", ông Liên nức nở.

Hơn hai tháng trời giành giật sự sống tại Khoa Hồi sức cấp cứu (BV Đà Nẵng), Hậu được chuyển qua BV Chấn thương chỉnh hình và phục hồi chức năng. Tuy nhiên, thời gian tại đây, em cũng phải chuyển qua chuyển về giữa hai bệnh viện nhiều lần vì sốt cao, tình trạng sức khỏe ngày càng chuyển biến xấu. Hơn 5 tháng trời Hậu nằm viện, sống đời thực vật, là chừng ấy thời gian ông Liên một mình chăm con. Hỏi vì sao không để vợ hoặc chị gái vào chăm sóc Hậu cho tiện, ông lại khóc. "Mẹ nó bị bệnh tim, ngay cả chuyện Hậu bị tai nạn gia đình còn phải giấu một thời gian dài. Nếu để bà ấy vào chăm sóc con trong hoàn cảnh này, không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Còn chị gái Hậu thì mới sinh con được mấy tháng nên không thể", ông Liên tâm sự. Về phần ông, sức khỏe cũng chẳng hơn gì. 4 năm trước, trong lúc làm vườn, ông bị tai nạn trật khớp vai, nứt xương chân và chấn thương nặng ở đầu. "Dù sao thì tôi vẫn còn tỉnh táo, bản lĩnh hơn khi chăm con trong tình cảnh này", ông Liên nói.

Từ một nữ sinh xinh xắn, với tương lai rộng mở, thì nay Hậu đã bị chôn vùi dưới bánh xe oan nghiệt.

Hỏi mong muốn nhất của gia đình lúc này là gì, ông bảo, chẳng gì hơn ngoài sức khỏe của Hậu được bình phục, dù chỉ là một tia hy vọng! "Có vay mượn thêm nhiều nữa (hiện gia đình ông đã vay mượn hàng trăm triệu đồng chạy chữa cho Hậu- PV), thậm chí bán cả nhà cửa tôi cũng chẳng chút đắn đo nếu con tôi có cơ hội bình phục. Tôi chỉ mong có một phép mầu", ông Liên quả quyết. Trao đổi với chúng tôi về trường hợp của Hậu, BS Huỳnh Tấn Tuệ, Trưởng khoa Phục hồi chức năng (BV Chấn thương chỉnh hình và phục hồi chức năng Đà Nẵng) ái ngại cho biết: "Hậu bị chấn thương sọ não đã phẫu thuật, khuyết sọ bên trái, liệt tứ chi, cơ thể suy kiệt, tiên lượng bệnh nặng". "Chi phí điều trị bình quân mỗi ngày lên đến 1 triệu đồng, trong khi hoàn cảnh gia đình lại rất khó khăn, bố mẹ làm nông, lại đang nuôi 3 con ăn học. Hoàn cảnh gia đình tội lắm", BS Tuệ bày tỏ.

Để kết lại bài viết này, chúng tôi muốn lấy câu nói của ông Liên - bố em Hậu, rằng "chỉ mong có một phép mầu" để gửi một thông điệp đến quý độc giả. Hiện tại em Hậu và gia đình đang rất cần sự chung tay giúp đỡ của mọi người. Và chúng tôi nghĩ, dù ít dù nhiều thì đó cũng là nghĩa cử rất đáng trân trọng, tri ân.

DOÃN HÙNG

Mọi sự giúp đỡ, ủng hộ xin gửi về: Ông Nguyễn Văn Liên, thôn 2, xã Bình Lãnh, Thăng Bình (Quảng Nam) hoặc Phòng 301, khoa Phục hồi chức năng (BV Chấn thương chỉnh hình và phục hồi chức năng Đà Nẵng). ĐT: 01688.819.367. Hoặc thông qua địa chỉ: Báo CATP Đà Nẵng, 62 Phan Châu Trinh (Đà Nẵng). ĐT: 02363.822.626. Xin trân trọng cảm ơn!

Nguồn CAĐN: http://cadn.com.vn/news/74_175476_.aspx