Thanh xuân cũng chỉ là một khoảng đời, có đáng nhớ hay không phụ thuộc vào bạn!

Tuổi trẻ là món quà lớn nhất mà tạo hóa đã tặng cho các bạn, hãy trân trọng nó, trân trọng bản thân, luôn làm những điều tốt đẹp, tin vào nó và không ngừng cố gắng!

Lê Thùy Linh nổi tiếng trên mạng xã hội với quan điểm sâu sắc về tình yêu, hạnh phúc của đàn bà. Chị cùng vài người bạn đã tạo ra một group riêng về đàn bà với hy vọng lan tỏa những điều tích cực, để sẽ có ngày càng nhiều phụ nữ xinh đẹp, văn minh và tin vào những điều tốt đẹp.

Lê Thùy Linh bắt đầu sống cuộc sống tự lập, xa nhà từ năm 18 tuổi dù gia đình hạnh phúc, cha mẹ hết mực yêu thương. Dù bố mẹ ngăn cản nhưng cô gái mạnh mẽ ấy vẫn quyết tâm đi xa, gặp nhiều người, làm nhiều việc và luôn hứng thú khi tìm hiểu nhiều điều mới lạ. Sau nhiều trải nghiệm, hiện tại, chị là chủ của 2 xưởng thời trang tại TP HCM.

Emdep đã có cuộc trò chuyện với người phụ nữ trẻ bản lĩnh và đầy nhiệt huyết với cuộc sống về tuổi thanh xuân của đàn bà.

Tự lập từ năm 18 tuổi. Ở độ tuổi ấy, cô gái trẻ Lê Thùy Linh từng thử sức với nhiều công việc, đã thành công ở không ít các vị trí khác nhau. Chị có tự hảo về tuổi thanh xuân của mình không?

Tự hào chứ, nhưng tôi không tự hào vì mình thành công, tôi tự hào vì mình đã không thất bại.

Chị đã xa nhà từ năm 18 tuổi. Khi ấy chị đi và mang theo ước mơ gì?

Cha mẹ tôi là những người trí thức không gặp thời, họ đã bỏ dở con đường học vấn trong tiếc nuối và vì một số lí do cá nhân, đã bằng lòng sống yên ổn bên nhau ở một thành phố nhỏ. Còn tôi là một người cầu toàn, hay như mẹ tôi hay nói, tôi có một tính tình "quái dị". Tôi thích làm cùng một việc theo cách của riêng tôi, thích nhìn một vấn đề từ một vị trí khác, thích phân tích sự việc theo một hướng tư duy khác, và vì vậy, tôi cũng muốn dẫn cuộc đời mình đi trên con đường khác với những đứa trẻ cùng trang lứa quanh tôi. Mơ ước duy nhất của tôi khi ấy là được làm nên sự khác biệt, tôi muốn sống một cuộc đời khác, muốn thấy những điều tôi chưa thấy, làm những việc tôi chưa làm, đặt chân tới những vùng đất mới, thử những điều tôi chưa từng trải nghiệm.

Với nhiều cô gái ở độ tuổi đó, thì việc xa nhà là một sự “nổi loạn”, vì nhiều người không dám dũng cảm, đương đầu. Đến bây giờ nhìn lại, có bao giờ chị hối hận vì đã có một tuổi thanh xuân “nổi loạn” không?

Tôi thấy chuyện đó bình thường mà. Không nổi loạn thì còn gì là thanh xuân. Mà đã là bình thường thì có gì hối hận? Tuổi trẻ ai chẳng có vài lần trốn học, vài lần gây nhau với bạn, vài lần chống đối cha mẹ thầy cô? Miễn mọi thứ vẫn không vượt quá những quy tắc và giới hạn của nó, thì đó chỉ là chút gia vị và màu sắc mà chúng ta thêm vào thanh xuân, để nó thêm phần đáng nhớ mà thôi.

Suốt thời gian ấy, chị đã làm được những gì? Dấu ấn đặc biệt trong chị về điều chị đã làm được?

Tôi thấy tôi chẳng làm được gì, thành tựu mà tôi cho rằng lớn nhất đời mình đó là việc tôi đã giữ cho mình luôn luôn hạnh phúc. Tôi làm ra tiền, sống trong sự ngọt ngào của tình yêu và tình thân, luôn nỗ lực để mình trông xinh đẹp, không ngừng học thêm những điều mới mẻ và thử sức với tất cả dù thành công hay thất bại, vậy có xem là thành tựu không? Nếu nói về dấu ấn đặc biệt thì tôi nhớ về 100 triệu đầu tiên tôi kiếm được và tiêu nhanh nhất, trong giai đoạn khó khăn nhất của đời mình, bố đau mẹ bệnh, sổ hồng căn nhà là tài sản duy nhất của gia đình cứ cầm đi rồi lại chuộc về, 100 triệu đó tôi đã mang đi trả nợ.

Chị dành ra bao nhiêu thời gian của tuổi thanh xuân tươi đẹp để yêu?

Tôi biết yêu muộn so với bạn bè cùng trang lứa, nhưng từ khi biết yêu, là tôi yêu liên tục (cười). Thích ai là tìm hiểu, rồi yêu, rồi không hợp thì chia tay, hết yêu, lại yêu người khác. Yêu thì là yêu thôi, có ảnh hưởng gì đến những việc khác đâu?

Tình yêu khi 18 và khi đã 30 của người đàn bà thì có gì khác?

Tôi nghĩ nên nói là tình yêu của một cô gái và một người phụ nữ khác nhau chỗ nào, vì 18 với 30 là con số trừu tượng lắm. Có người mãi không lớn, có kẻ chưa kịp lớn đã già. Thật ra kể cả khi còn ngây ngô hay đã trưởng thành, tôi đều có kiểu yêu đương giống nhau, có khác chăng là sau nhiều năm "ra đời", học thêm nhiều điều, biết thêm nhiều thứ, thì cách chọn người để yêu có nhiều điểm khắt khe hơn thôi.

Tôi chỉ lí trí trước và sau khi yêu, còn khi đã yêu rồi thì mãnh liệt lắm, dốc hết ruột gan mình ra mà yêu. Mọi thứ chỉ dừng lại cho đến một ngày tôi giật mình nhận ra những thứ tôi nhận lại không xứng đáng với những gì tôi đã bỏ ra, và khi đó lí trí sẽ trở lại bên tôi. Vậy nên trước khi quyết định yêu ai, tôi cân nhắc và đắn đo kỹ càng lắm, tôi sợ tổn thương, mà ai chẳng sợ, càng sợ hơn là việc mình lỡ làm tổn thương người khác. Bởi vậy mối tình nào càng ở sau, thời gian cân nhắc của tôi càng dài.

Theo chị, tuổi thanh xuân, có nên vài lần cho phép mình “yêu mù quáng”?

Mù quáng là mù quáng đến mức nào? Mù quáng của tôi là trong lúc yêu nhau, có thể sẽ chấp nhận vài lần thương tổn (mà không lừa dối), có thể thử làm những điều mình vốn không thích chỉ vì người đó thích, có thể hi sinh vài lợi ích bản thân nếu người đó cần. Nhưng nếu mà muốn mù quáng, thì hẳn cũng phải chọn một người xứng đáng với sự mù quáng đó chứ, nghĩa là một người nào cũng sẵn sàng mù quáng, sẵn sàng bất chấp vì mình ấy.

Với tôi những mối quan hệ đều như chơi trò bập bênh vậy, mọi thứ phải cân bằng giữa cho đi và nhận lại, thì chúng ta mới có thể hòa hợp vui vẻ lâu dài với nhau được. Nếu cán cân quá nghiêng về một người, thì người còn lại sẽ bị hất đi. Mù quáng của tôi, có lẽ là trong một mức độ nào đó, tôi cho phép bản thân mình chịu thiệt.

Nhưng ở một góc độ khác, tôi thấy vui vẻ vì người mình yêu vui vẻ. Vậy nghĩa là tôi cũng đã làm điều đó cho chính tôi còn gì. Mà kể cả là mù quáng "có chọn lọc" đi nữa, thì tôi nghĩ cũng một lần thôi là đủ, tuổi xuân đâu đủ dài để bạn thử nhiều lần với nhiều người, nếu như tình cảm đó là nghiêm túc? Mù quáng nhiều lần thì lại thành ra... mù quá!

Chị nghĩ sao về những cô gái suốt ngày rượt đuổi tình yêu mà vẫn không có được tình yêu đích thực?

Thì họ sẽ không bao giờ tìm được tình yêu đích thực, thế thôi. Thay vì chơi trò rượt đuổi và để mọi giá trị trong cuộc đời mình quay quanh tình yêu, hãy dừng lại, nghĩ khác đi, đặt ra mục tiêu cho riêng bản thân mình, và dùng sức trẻ để thực hiện nó, hoàn thành nó.

Không chỉ tình yêu đích thực, mà còn rất nhiều điều nữa sẽ tự tìm đến bạn khi bạn xứng đáng, bởi vì nếu bạn chưa xứng đáng, thì bạn cũng chẳng thể nào giữ nó lại bên cạnh. Tất cả những điều tốt đẹp xảy ra trong đời tôi, đều đến với tôi theo cách đó.

Được biết, chị sắp có một đám cưới hạnh phúc với người yêu, bản thân chị có phải vượt qua nhiều điều để có một cái kết hạnh phúc như vậy?

À, nhiều chứ, tôi phải vượt qua một sự đổ vỡ rất lớn từ mối tình trước đó, bản thân bị hụt hẫng rất nhiều. Thời gian đó nhiều lúc tôi còn bị mất niềm tin vào chính mình nữa, vì không ai tin tôi, cũng chẳng ai đứng về phía tôi hết, chỉ có mình anh ấy (chồng tôi bây giờ) mà thôi.

Anh ấy là người luôn luôn đứng đằng sau tôi, giục tôi hãy tiến về phía trước đi, vì đã có anh ở đây rồi. Tôi nhớ có lần anh nói là anh sẽ cho tôi một gia đình thật lớn, ở đó tất cả mọi người đều yêu thương tôi, vì họ thương anh, mà anh thương tôi. Anh hỏi tôi tin không, tôi gần như phủ nhận ngay lập tức. Sau đó trong quá trình lặng lẽ thực hiện lời hứa của mình, cuối mỗi một ngày anh đều hỏi tôi: hôm nay em có hạnh phúc không? Đến giờ khi đã lấy nhau rồi vẫn thế.

Chị có lời khuyên gì với các cô gái trẻ đang có một tuổi thanh xuân đẹp đẽ, để có thể chạm tay tới thành công và hạnh phúc?

Tuổi trẻ là món quà lớn nhất mà tạo hóa đã tặng cho các bạn, hãy trân trọng nó, trân trọng bản thân, luôn làm những điều tốt đẹp, tin vào nó và không ngừng cố gắng. Các bạn sinh ra lành lặn, được đi học đến nơi đến chốn, gia đình yêu thương bảo bọc, thì xuất phát điểm mặc nhiên đã hơn nhiều người. Vậy còn chờ đợi gì mà không xinh đẹp và hạnh phúc? Vì điều đó đâu có khó. Hạnh Phúc đâu phải là điểm đến , nó là một quá trình.

Tôi nghe người ta nói “Thanh xuân như cơn mưa rào, dù có bị cảm lạnh vẫn mong được ướt mưa lần nữa”. Nhưng thôi, tôi thì sợ ốm lắm, (cười). Trong đời bạn, có những chuyện, những sự kiện chỉ nên diễn ra một lần, đó là trải nghiệm, để bạn trân trọng và luôn nhắc bản thân đừng sai lầm, giá trị của Thanh xuân nằm ở chỗ nó không bao giờ trở lại.

Sau thanh xuân, sẽ còn những giai đoạn khác, những thử thách khác, thành công hay thất bại là sự lựa chọn của bạn. Thanh xuân cũng chỉ là một khoảng đời, việc nó có đáng nhớ hay không phụ thuộc vào bạn. Đừng biến tuổi trẻ thành những tháng ngày vô nghĩa và dành hết những tháng năm sau này chỉ để luyến tiếc và hoài niệm. Sống là phải không ngừng tiến về phía trước.

Cảm ơn chị Lê Thùy Linh về cuộc trò chuyện thú vị này!

Nhung Nhung

Nguồn Em Đẹp: http://emdep.vn/tap-chi/thanh-xuan-cung-chi-la-mot-khoang-doi-co-dang-nho-hay-khong-phu-thuoc-vao-ban-20171118132645334.htm