Khi đọc bài 'Áo trở màu không', cũng là tên gọi tập thơ của H.Man do NXB Văn học giới thiệu, bắt gặp hai câu đầu: 'Bây giờ áo trở màu không/ Mây mùa thu/ nắng mùa đông/ nhạt nhòa...' và hai câu kết: 'Bây giờ áo trở màu không/ Bao la sương khói.../ mênh mông là buồn', ta mới vỡ ra thêm cái nghĩa sâu xa và có phần bí ẩn từ cái tên của tập thơ. 'Áo trở màu không' có thể là cuộc tìm về nơi xa lắc xa lơ những mong 'còn sót chút ân tình xưa cũ'. Ấy cũng là lúc 'những giêng hai trong đời người cứ, xa biệt ngàn trùng' vì 'mất dấu tìm về'.
Mới đây, làng nghề gốm Bát Tràng và lụa Vạn Phúc của TP Hà Nội đã chính thức được công nhận mạng lưới các Thành phố thủ công sáng tạo thế giới, mở ra cơ hội cho làng nghề Thủ đô phát triển, hội nhập quốc tế.
Cà-phê sáng một mình nhìn ra bên ngoài màn mưa xuân lất phất cứ như ai đó dấm dúi lòng mình, thôi thì vội gì, cứ ngồi thêm lát nữa. Đáng ra, mọi năm chỗ này tôi ngồi sẽ có thêm một hai người bạn nữa nhưng giờ thì bạn cũng đã về khuất phía bên kia trời hư ảo.
Đất trời đang xuân. Hương xuân phơi phới. Lòng tôi cũng phơi phới theo xuân.
Tinh thần không ăn tết la đà, không mang tác phong rề rà vào công việc đã được lãnh đạo Đảng, Nhà nước nêu gương khi tổ chức nhiều chuyến đi 'xuyên Tết' thăm hỏi, động viên, tháo gỡ vướng mắc, đốc thúc tiến độ nhiều dự án trọng điểm.
Tôi đi về phía miền mưa xanh thẳm. Mưa hay tiếng lòng. Mưa hay nỗi nhớ. Mưa hay những hồi ức xanh tơ. Những chồi non chớm nở. Tình người chan chứa yêu thương. Tôi đi về phía mùa xuân để gom về thật nhiều nhung nhớ.
Nhà thơ Bùi Phan Thảo sinh năm 1963 tại làng Mai Xá, xã Gio Mai, huyện Gio Linh, tỉnh Quảng Trị. Anh là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam; hội viên Hội Nhà báo Việt Nam; hội viên Hội Nhà văn TP. Hồ Chí Minh.
Những luống đất mới được lật lên. Mùi hương của bùn sình gần gũi chính là khởi đầu cho những hoa trái nồng say.
LTS: Bài thơ vừa sáng tác 'Bài ca hy vọng mới' của nhà thơ Hồng Thanh Quang, đã được nhạc sĩ Đỗ Hồng Quân phổ nhạc và ca sĩ Tùng Dương thể hiện rất thành công trong Hội nghị gặp mặt đại biểu văn nghệ sĩ, diễn ra chiều 30/12/2024. Báo Tin tức xin được giới thiệu bài thơ này.
Anh là một sĩ quan Công an làm thơ, viết truyện, hội viên Hội Nhà văn Việt Nam. Quê Nam Định, lên Lào Cai công tác rồi biến nơi đây thành quê sáng tác, anh nhuần nhuyễn như một trai bản thứ thiệt:
Ngấm hương lúa cánh đồng chưa kịp nghỉ. Cây vụ đông đã xanh kín xá cày...
Những năm gần đây tại tỉnh Quảng Bình, thiên tai ngày càng diễn biến phức tạp và gây thiệt hại nặng nề hơn. Đợt mưa lũ vừa qua gần chạm mốc cơn lũ lịch sử năm 2020, người dân vùng trũng tỉnh Quảng Bình đã chủ động ứng phó, phòng tránh từ sớm, hạn chế đến mức thấp nhất thiệt hại do thiên tai gây ra.
Chăm chỉ với công việc chính là nghề thợ xây, nhưng nghề tay trái lại giúp anh Mai Thanh Trắc (40 tuổi, Chi hội trưởng Chi hội 10, Hội Nông dân phường An Tây, TP. Huế) 'hái ra tiền' khi thành công chinh phục vùng đất gò đồi của gia đình.
Văn chương không còn 'thiêng' nữa. Văn chương đang lép vế trước các loại hình giải trí khác. Thế rồi có người nói: 'Tiểu thuyết đã chết'. Có người lại bảo: 'Thơ đang ngắc ngoải'. Thời cách mạng công nghệ số, văn chương có cần không? Văn chương thì có ích gì? Toàn là những câu hỏi khó, và những phủ định 'sạch trơn'.
Hữu Thông là một người viết lặng lẽ. Ông sinh ra ở vùng biển Nghi Sơn (Thanh Hóa) nhưng chủ yếu sống ở miền núi rừng Tây Bắc. Người đọc thơ thiếu nhi biết đến ông qua các tập thơ như: Gà Trống choai, Lợn con ủn ỉn, Sao Thần Nông....
Với bài thơ Nóng - lạnh đời người, nhà báo, nhà thơ Nguyễn Hồng Vinh đã miêu tả tình yêu đôi lứa và gửi đi thông điệp: Hạnh phúc chỉ đến với mỗi người khi thấu hiểu quy luật của thiên nhiên và xã hội để vượt lên chính mình, biết hi sinh cái riêng cho cái chung - cơ sở quan trọng làm nên tổ ấm lâu bền. Trân trọng giới thiệu bài thơ tặng bạn đọc.
Tháng 5, sợi nắng đã đủ cứng cáp để vào hạ, bầu trời cũng không còn ảm đạm, khuất lấp bởi sương mờ, không gian chưa tới độ hầm hập nung rang nhưng cũng chẳng còn sự dễ chịu của tiết xuân.
Có những nỗi niềm giấu ngược vào trong, buồn thương, tiếc nhớ, nhưng cũng có những điều ẩn mình, chờ ngày thức giấc để khởi đầu cho tương lai tốt đẹp...
Nhắc đến hai tiếng 'giêng hai' là bao kỷ niệm về một thời khốn khó, cơ cực nhưng đầy tình yêu thương trong tôi lại ùa về với biết bao thương nhớ.
Hội họa của Trần Nhương có thể tóm gọn vào 3 mảng chính. Chân dung, phong cảnh và trừu tượng.
Qua Giêng Hai, người dân bản tôi lên rừng, qua suối, qua thung nối tiếp mùa màng. Cùng hòa lẫn vào màu xanh mướt của núi đồi là những dải cỏ mềm mại và ngát thơm. Như một lời hẹn từ mùa trước, một loài cây thơm thảo, hiền thục bật lên từ đất đai xứ sở xanh miên man...
Lành lạnh nửa đêm về sáng, oi oi buổi trưa, lúc hơi bức bối lúc chợt se se buổi chiều làm nên tiết trời đỏng đảnh tháng Ba. Muộn xuân, không còn mưa lạnh, nhưng cũng chưa phải đến hè để rực rỡ nắng vàng, để đầm đìa mồ hôi vì oi bức. Không còn lấp ló, mơ hồ cái màu xanh vương vất lúc chớm xuân.
Về quê như để tìm ai/Còn đâu cái bóng giêng hai hội làng...
Như một lời hẹn ước của mùa xuân, Giêng Hai là lúc cây bưởi đâm chồi nảy lộc, hoa bưởi đơm trắng cành. Và chẳng biết từ bao giờ, tôi đã mê mùi hương thầm phảng phất hồn quê một cách thân quen đến lạ ấy! Để rồi, dù có bận rộn đến mấy thì năm nào tôi cũng phải trở về Đại Minh để được đắm mình trong trời hoa bưởi trắng tinh khôi, hương thơm ngạt ngào lan tỏa khắp không gian.
Tròn 4 năm sau ngày sáp nhập vào huyện Trà Bồng, về lại Tây Trà chúng tôi bắt gặp những điều tốt đẹp như mầm xanh, lộc biếc vươn lên trên vùng đất khó.
Tháng 3, có dịp đi qua xã Tam Sơn (huyện Anh Sơn, Nghệ An) du khách sẽ ngỡ ngàng trên những thân cây gạo già, hoa bừng nở đỏ rực cả một góc trời giữa bãi bồi sông Lam.
Tháng 5/2006, Đường Lâm (thị xã Sơn Tây, Hà Nội) là làng cổ đầu tiên ở Việt Nam được trao bằng Di tích lịch sử văn hóa quốc gia. Quần thể 99 nhà cổ có niên đại hàng trăm năm là điểm nhấn độc đáo, nơi lưu giữ những giá trị văn hóa làng quê đặc sắc ở Đường Lâm. Tuy nhiên, nhiều ngôi nhà trong số đó đã xuống cấp. Và người dân vẫn đang từng ngày sống trong nỗi thấp thỏm, lo lắng, mong ngóng được hỗ trợ tu bổ, tôn tạo nhà cổ…
Biết chị đã hơn 20 năm nhưng thi thoảng tôi vẫn ngạc nhiên về chị. Đó là khi tôi gặp những bài thơ ăm ắp hoài niệm, đầy nữ tính từ một tâm hồn giàu cảm xúc. Những bài thơ được biết đến với bút danh Thụy Bình. Chị là Trần Thị Binh, Phó Chủ tịch Hội LHPN Phú Yên.
Bây giờ, muốn coi cải lương chỉ cần bật ti vi rồi chọn, thế nhưng mẹ tôi vẫn cứ nhắc tên những vở cũ cùng chỗ ngồi sân bãi ngày xưa. Mà tôi cũng nhớ huống chi là mẹ.
Có một mùa xuân mơn mởn, rộn màu sắc trong bài thơ 'Mùa xuân và em' của nhà thơ Hoàng Đăng Du. Nhưng mùa xuân ấy sẽ tròn vẹn hơn nếu tình yêu của chàng trai được cô gái đáp lời.
Rồi những ngày xuân chậm rãi lùi dần, hoa cỏ đã khoác lên mình màu áo dậy thì non mơn mởn, đang vào độ đượm nồng của hương sắc. Và những tia nắng óng vàng, mỏng manh như tơ lụa cứ mơn man, tung tẩy trước hiên nhà, dịu dàng giăng mắc xuống khu vườn đẫy đà sức sống…