Sự hối hận muộn màng

Là một người nghiện, sử dụng rất nhiều loại ma túy (ma túy đá, hàng khay, thuốc lắc, heroin…) và sớm sa chân vào con đường phạm pháp từ lâu, nhưng bị cáo Yên Vũ Trường (34 tuổi, ngụ xã Phú Trung, H.Tân Phú) chưa từng thấy hối hận. Cho đến khi phải đứng trước phiên tòa lãnh bản án tù chung thân thì bị cáo bật khóc, bởi mọi sai lầm của bản thân đã không còn cơ hội để sửa chữa.

Bị cáo Yên Vũ Trường tại phiên tòa. Ảnh: T.Tâm

Bị cáo Yên Vũ Trường tại phiên tòa. Ảnh: T.Tâm

Bản án tù chung thân dành cho bị cáo Trường về tội mua bán trái phép chất ma túy vừa được TAND tỉnh tuyên ngày 8-4, đồng nghĩa với việc kết thúc mọi cơn nghiện mà bị cáo ngày đêm tìm đến và cũng kết thúc luôn cuộc đời tự do của bị cáo bên gia đình, người thân.

* Từ “con nghiện” thành “con buôn”

Vừa nghe vị chủ tọa phiên tòa tuyên bản án chung thân, đôi chân bị cáo Trường quỵ xuống, 2 tay nắm chặt chiếc bục khai, đôi mắt đỏ hoe.

Chân dung của bị cáo Trường dần hiện ra theo từng diễn biến của phiên tòa. Bị cáo là con thứ 8 trong gia đình có 9 anh chị em. Trường được cha mẹ, anh chị hết mực chiều chuộng, yêu thương, chỉ mong Trường có thể học thành tài để có tương lai tốt đẹp. Ngờ đâu mới học đến lớp 8 thì Trường theo bạn bè, bỏ học giữa chừng rồi bắt đầu những cuộc chơi.

Vào năm 2008, trong một lần chạy xe, Trường đã tông chết người, phải đi tù 18 tháng về tội vi phạm quy định về điều khiển giao thông đường bộ. Ra trại, Trường bắt đầu kiếm việc làm, lấy vợ và có 2 con. Đến năm 2018, bị cáo lại vướng vào tù tội, phải chấp hành án tù 2 năm về tội cố ý gây thương tích.

“Vừa ra tù, bị cáo chán nản lại không có việc làm ổn định nên đi theo bạn bè nhậu nhẹt, ăn chơi. Nghe bạn bè nói dùng ma túy cho quên sầu thì bị cáo dùng. Sau vài lần chơi ma túy, bị cáo không dứt ra được. Bị cáo bắt đầu đi mua ma túy giùm người khác và sau đó chuyển sang bán ma túy”- Trường khai tại phiên tòa.

Thiếu tiền, thiếu ma túy, bị cáo bắt đầu trượt dài trên con đường kiếm tiền phi pháp. Vào tháng 4-2020, Trường đến khu vực Madagui (H.Đạ Huoai, tỉnh Lâm Đồng) mua ma túy nhiều lần với giá 500 ngàn đồng đến 6 triệu đồng (tổng khối lượng gần 23g) và đem về bán lại cho một số người nghiện tại H.Tân Phú. Đến tháng 9-2020, Trường tiếp tục đi đến khu vực Q.Gò Vấp (TP.HCM) mua hơn 31 triệu đồng tiền ma túy đủ loại với khối lượng hơn 133g. Khi chưa kịp bán thì Trường bị công an bắt giữ.

* Bán “linh hồn” cho ma túy

Trong lúc bị cáo Trường đang bị xét xử thì 2 con bị cáo (9 tuổi và 6 tuổi) vẫn vô tư chơi đùa ngoài hành lang phòng xử án. 2 con bị cáo còn rất vui bởi đây là lần đầu tiên được gặp lại cha sau gần 1 năm cha bị bắt. Lâu nay 2 bé vẫn tưởng cha mình đi làm việc nơi xa nhưng hôm nay mới biết cha bị bắt đi tù. Tuy nhiên, do quá nhỏ nên các bé vẫn chưa ý thức được những điều mà gia đình và các bé phải gánh chịu do hậu quả từ hành vi của cha gây ra.

Tranh thủ lúc thời gian tòa nghị án, bé trai đứng bên ngoài phòng xử án nói với bị cáo Trường: “Ba ơi, con nhớ ba lắm. Bao giờ ba về với con?”. Còn bé gái đưa tay về phía trước nói: “Ba ơi, con tặng ba món quà nè”. Bé viết điểm 10 đã đạt được trong kỳ thi học kỳ I lên một miếng giấy trắng nhỏ xíu rồi gấp lại mang theo đến phiên tòa để tặng cha.

Nhìn các con, bị cáo Trường không cầm được nước mắt. Giọng bị cáo nghẹn lại, đưa đôi tay bị còng úp vào nhau rồi đưa lên phía trước như cử chỉ để xin lỗi 2 con. Bị cáo Trường chia sẻ: “Chưa bao giờ tôi nhìn rõ sai lầm của mình như hôm nay. Tôi đã bán linh hồn cho ma túy để đến bây giờ hối hận chẳng kịp. Tôi không thể về chăm sóc gia đình của mình được nữa rồi”.

Nghe tòa tuyên bản án chung thân dành cho con trai, bà N.T.L. (80 tuổi, mẹ bị cáo) như gục ngã. Bà kể, sau khi bà bị tai biến phải nằm viện 3 ngày thì nghe tin con trai bị bắt vì bán ma túy. Từ đó, sức khỏe, tinh thần của bà suy sụp hẳn. Ngày tòa đưa bị cáo Trường ra xét xử, các anh chị của bị cáo ngăn cản không cho bà đi nhưng bà nghĩ không còn cơ hội để mẹ con gặp nhau nữa nên dù đau bệnh cũng đòi đi cho bằng được.

“Mẹ đã già, chắc rất khó để mẹ gặp con thêm lần nào nữa. Con cố gắng cải tạo cho tốt để có cơ hội được về với các con. Còn mẹ không chờ ngày con trở về được nữa rồi”- bà L. níu lấy tay bị cáo căn dặn từng lời yếu ớt, ngắt quãng vì xúc động.

Nắng trưa chói chang chiếu đến từng góc sân tòa, chiếc xe chở bị cáo chạy nhanh về trại tạm giam, để lại phía sau mẹ già, vợ, 2 đứa con thơ và những người thân của bị cáo với nỗi đau khôn tả.

Tố Tâm

Nguồn Đồng Nai: http://www.baodongnai.com.vn/phapluat/202104/su-hoi-han-muon-mang-3051628/