Sinh con rồi mới thấy thương mẹ chồng

Ngày tôi bầu bí, mẹ chồng tôi là người vui nhất, bởi khi đó bà đã ngoài 70. Vì nhiều lí do nên mẹ chồng tôi kết hôn và sinh con khá muộn. Bố chồng tôi vì hoàn cảnh nên không thể ở bên bà. Vậy là mẹ chồng tôi sinh con và nuôi con một mình.

Nghe mẹ kể, ngày mẹ mang bầu chị chồng và chồng tôi, kinh tế khó khăn vô cùng, lương công nhân ba cọc ba đồng, chẳng có gạo trắng mà ăn, nói gì đến thịt cá. Tôi tự thấy giờ mình may mắn, sướng hơn mẹ chồng bao nhiêu, vừa có mẹ chồng đỡ đần, vừa có chồng ở bên, kinh tế cũng không quá khó khăn nên tôi có thể bồi bổ nào thuốc nọ, thuốc kia, sữa nội, sữa ngoại, thích ăn gì thì mua nấy, thậm chí được cả mẹ chồng mua đồ bồi bổ. Rồi thì tìm hiểu kiến thức, biết thứ gì, việc gì có hại cho mẹ bầu và thai nhi, chế độ dinh dưỡng, nghỉ ngơi... Còn mẹ thì chửa mà vẫn làm đến tận ngày sinh, làm gì được nghỉ như thế hệ chúng tôi bây giờ.

Khi tôi sinh con, vì thai ngược, lại vỡ ối sớm nên được chỉ định đẻ mổ. Thế là khoản sinh nở, tôi giống mẹ chồng. Chỉ có điều, tôi được mẹ đẻ, mẹ chồng chăm, trông con đỡ để được ngủ nhiều hơn. Nào là được chồng bón cháo, được mẹ đẻ chăm sóc vệ sinh, dìu đi lại, mẹ chồng nấu cơm...

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Tôi được kiêng cữ đến hết tháng và thấy sinh con nhưng nhàn nhã hơn nhiều bà mẹ bỉm sữa khác. Ngược lại, mẹ chồng tôi thì thân cô, thế cô, chỉ có một mình, chẳng có ai bên cạnh. Sau cơn đẻ mổ, mẹ tự dậy đi lại, mặc cho cơn đau hành hạ. Mẹ nhờ người trông con rồi tự đi mua đồ ăn. Thậm chí, mẹ còn tự nấu trộm cơm để ăn dù bác sĩ chỉ cho mẹ ăn cháo. Mẹ bảo may mà bà không bị sao. Tôi thấy vừa phục, vừa thương mẹ. Đẻ mổ đau lắm, ấy vậy mà mẹ lại gan đến vậy. Mẹ bắt tôi kiêng cữ cẩn thận: Bà nấu nước sôi để ấm cho tắm, chứ không cho tôi tắm bằng nóng lạnh vì đó là nước chưa được đun sôi, mẹ còn không cho tôi ăn đồ cứng, đồ lạnh... sợ ảnh hưởng cơ thể sau này...

Mẹ nói khi con ngủ, tôi cũng phải tranh thủ nghỉ ngơi mới có sức và có sữa nuôi con. Mẹ còn giặt cả quần áo, khăn tã của con cho tôi. Nhà cửa mẹ luôn dọn dẹp sạch sẽ, gọn gàng. Thành ra, tôi có phải đụng tay làm việc gì to tát đâu, ngoài việc chăm con. Tưởng tượng cảnh mẹ chồng tôi nuôi hai chị em chồng tôi cơ cực một mình, tôi lại thấy khóe mắt cay cay. Sau sinh hai tháng, mẹ phải gửi con cho người ta trông rồi đi làm, hết buổi, mẹ nghỉ về vừa nấu cơm ăn, vừa cho con bú. Tất cả, mẹ phải một mình.

Tôi sinh con, nuôi con có chồng, có mẹ chồng bên cạnh vậy mà đôi lúc vẫn cảm thấy đuối sức. Nhất là khi con trai tôi lớn một chút, biết nghịch, biết mè nheo, quấy khóc, đòi thứ nọ thứ kia. Thậm chí tôi còn phát cáu lên. Ấy vậy mà mẹ chồng một tay nuôi hai con đều ngoan ngoãn, khỏe mạnh. Tôi thật thấy mẹ chồng mình vĩ đại biết bao!

Đúng là có sinh con, có làm mẹ, trải qua rồi, tôi mới thấy phục và thương mẹ chồng. Mẹ không nói ra nhưng tôi hiểu, mẹ đã vất vả đến nhường nào, kiên cường đến nhường nào. Mẹ chấp nhận hy sinh, thiệt thòi, đó là bởi tình yêu con vô bờ bến. Ngay cả với tôi - một người con dâu mà mẹ cũng yêu thương như con đẻ, khiến tôi luôn cảm thấy mình may mắn. Tôi nể phục và vô cùng kính trọng mẹ chồng.

Theo Linh An/Phụ nữ Việt Nam

Nguồn Doanh Nghiệp: http://doanhnghiepvn.vn/doi-song/sinh-con-roi-moi-thay-thuong-me-chong/20200131043236339