Sẽ chẳng trở lại lần thứ hai

Kỷ niệm không chỉ là nỗi hoài niệm, tưởng nhớ trong tâm mà nó còn có giá trị nhất định của chúng khi trở thành động lực, sức mạnh của chúng ta ngày mai. Đó như là chứng nhân của cuộc sống, tình yêu hiện tại, tôi tin vậy…

Bà qua đời, tôi mới biết bà còn lưu giữ những bài thơ vụng về khi tôi mới chỉ là học sinh tiểu học. Về con gà mái tơ trong vườn, về mẹ, cảm nhận về dòng sông Đuống mỗi lần đi ô tô theo mẹ về quê. Bà cất kỹ trong một chiếc rương nhỏ, sâu dưới đáy tủ quần áo và khóa lại cẩn thận bằng một chiếc chìa khóa bà giấu trong hộp nữ trang.

Từng xấp thơ, mỗi bức hình được xếp ngay ngắn, cẩn thận cùng với những tấm ảnh đen trắng của ông, của bác, của dì và các cháu khi còn trẻ. Nét bút tròn trịa, ngây thơ, những câu thơ cũng được gieo vần một cách ngộc nghệch. Nét gấp của giấy đã bị thời gian hai mấy năm làm cho nhàu nhĩ, mủn, bạc màu. Nhưng tôi nhận thấy nó ở một vị trí rất ngay ngắn, như tất cả sự quý trọng bà dành cho tôi. Tôi thật sự cảm động và bất ngờ về điều ấy. Chỉ tiếc rằng, mọi điều nhận ra khi đã quá muộn màng. Tôi thấy hình ảnh bà tóc đã bạc trắng, mắt mũi kèm nhèm, ngồi đó lật giở, nâng níu từng trang giấy, chốc chốc lại đưa tay vuốt vuốt đôi mắt đã không còn nghe lời, đôi bàn tay run run mân mê từng chữ…

Ước gì, lúc này có thể sà vào lòng bà mà làm nũng, ngượng nghịu đọc cho bà nghe lại những bài thơ vụng về ấy để bà thấy được cháu đã lớn nhường nào. Nhưng cái cảm giác ấy sẽ chẳng bao giờ trở lại.

Ảnh tư liệu

Tôi cũng có nhiều người bạn, nhiều kỷ niệm về những người đã đi qua cuộc đời, về cô bạn gái thân 12 năm làm lớp trưởng, nhà nghèo, nhưng rất cá tính, người đã cho tôi những bài học về sự mạnh mẽ, lạc quan trong cuộc sống, về anh bạn bàn trên bị tôi ghét cay ghét đắng vì lỡ thích mình, về mối tình đầu “bọ xít” khi mới chỉ ở năm cuối trung học, về bút tích của 40 thành viên không thiếu đứa nào trong ngày chia tay chuẩn bị ra trường

Tôi có cả những lá thư viết tay của mẹ, động viên mình khi đối diện với những khó khăn thiếu thốn trong những năm tháng sinh viên. Vài cuốn sách hay được tặng trong những lần gặp gỡ những người bạn mới, trong đó có một cuốn của một người thầy văn chương, người đã cho tôi nhiều lời khuyên ân tình và dẫn dắt tôi đến với nghề ngày hôm nay. Đó là tài sản giá trị mà tôi có và sẽ là hành trang cùng tôi đi suốt cuộc đời. Trong đó chứa đựng cả một trời tình thương yêu, nỗi nhớ, sự biết ơn và trân trọng. Những con người ấy có thể hoặc không thể gặp gỡ thêm một lần nào nữa nên những cảm xúc dù có ôn lại kỷ niệm cũng sẽ chẳng thể vẹn nguyên.

Đến bây giờ tôi vẫn có thói quen ấy – gìn giữ tất cả những kỷ vật của những người tôi yêu. Tôi tin rằng, mỗi người được biết nhau, gặp gỡ nhau trong cuộc đời này, hẳn là có một mối nhân duyên. Dù là sâu đậm, thân thiết hay chỉ vô tình đi lướt qua nhau, dù là vợ chồng, bạn bè, đồng nghiệp hay chỉ cùng nhau trên một chuyến xe cũng nên để lại cho nhau những ấn tượng tốt đẹp vì biết đâu đấy sẽ chẳng có lần thứ hai. Quà đối với ai đó có thể là một thứ giá trị về vật chất, tiền bạc, có thể cân đong đo đếm, nhưng đối với tôi đó là những kỷ vật ghi dấu thời gian, tình bạn, tình yêu và tình thân có thể sẽ là sức mạnh cho mình trong mỗi bước đường đời.

Mai Linh

Nguồn PL&XH: http://phapluatxahoi.vn/se-chang-tro-lai-lan-thu-hai-118165.html