Quê hương yêu thương

Dẫu cuộc sống bước sang trang mới thì vẫn có những trang nhật ký dễ thương mà cứ mỗi lần lật giở là thêm một lần ta yêu, ta nhớ. Quê hương chính là như vậy…

Quê hương có biết bao kỷ niệm nuôi ta lớn, dạy ta khôn.

Quê hương có biết bao kỷ niệm nuôi ta lớn, dạy ta khôn.

Nơi bảo dưỡng tâm hồn…

Quê hương là nơi… tôi tự tin trở về sau những ngày học tập và làm việc nơi phố thị. Ở đó, gia đình và người thân luôn sẵn sàng bao dung, chở che tôi sau bao thăng trầm, mệt nhoài giữa hơn thua, được mất ở đời; có bữa cơm đạm bạc, giản dị với vài món ăn quê nghèo dân dã nhưng chứa đựng sự sẻ chia, quan tâm chân tình; nơi mà dù tôi có trưởng thành bao nhiêu đi chăng nữa thì tôi vẫn luôn là đứa bé con năm nào, có thể thoải mái tựa đầu vào vai ba và sà vào lòng mẹ để làm nũng, vòi những yêu thương ấm áp vốn sẵn sàng dành cho mình. Để rồi, tôi như tiếp thêm sức mạnh, bước tiếp con đường dài phía trước…

Quê hương là nơi…. dung dưỡng trong tôi ước mơ lập lờ song khắc sâu vào tim lúc nào chẳng hay. Ước mơ nhen nhóm từ câu chuyện cổ tích của bà, từ bài học vỡ lòng của ba mẹ, từ lời giảng dạy của thầy cô nơi dãy nhà đã cũ, lụp xụp đứng không vững trên vùng đất mà mỗi người dân quê đang ra sức xây dựng kinh tế mới. Ngày ấy hồn nhiên lắm, ước mơ thật nhiều, thật đẹp!

Tôi ước mình là cô ca sĩ mang tiếng hát ngọt ngào gửi đến bà con, hệt như những cô chú phục vụ văn nghệ ở các sân, bãi của làng. Thế nhưng thi thoảng, tôi lại mơ mình trở thành cô giáo. Từ những manh nha nhỏ bé ấy, ước mơ chẳng ngả nghiêng theo thời gian mà lớn dần lên, để hôm nay, tôi trở thành một cô giáo thực thụ, tiếp tục thắp lửa cho những ước mơ nhỏ bé khác.

… cất giữ kỷ niệm

Quê hương có biết bao kỷ niệm nuôi ta lớn, dạy ta khôn, kể hoài vẫn không hết. Quê hương có con đường làng quanh co, hoa vàng cỏ xanh ôm dọc đôi bờ; có hình ảnh hai cha con trên chiếc xe đạp cũ kỹ, tiếng đệm cút kít của xe lẫn giữa tiếng cười đùa của tôi trong ánh chiều. Quê hương có những con sóng lúa trải dài trên cánh đồng, hễ gió ghé thăm lại thi nhau phô diễn vẻ mềm mại, thướt tha của mình. Quê hương có đàn đom đóm thắp đầy buổi tối không trăng; có những ngày nắng treo trên đầu, lũ trẻ trong xóm rủ nhau mò cua bắt ốc, khều keo - một loại trái nhân trắng, vị ngọt và có cả những trận đòn lằn mông của cha mà bây giờ nghĩ đến tôi không khỏi chau mày. Tôi nhớ nụm rơm khô còn hăng hăng mùi rạ trong trò chơi trốn tìm; nhớ tàu lá chuối, lá sen thay ô, thay mũ cho những lần tan học gặp mưa gặp nắng; nhớ rổ khoai lang bùi thơm tự tay mẹ luộc, sau đó cả lũ hí hửng kéo nhau ra lũy tre đầu ngõ, xúm xít nhau vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả. Ai là con dân gốc rạ như tôi đều mặn mòi với những lần thả diều trên ngọn đồi nhỏ, con diều thủ công được thiết kế từ một chất liệu duy nhất là vở học sinh chứ không giống cánh diều xanh đỏ, kiểu dáng phong phú như bây giờ. Ấy vậy mà, những con diều xưa, con diều “quê mùa” ấy, vẫn bay được rất cao, rất xa… chở cả ước mơ non trẻ của từng đứa chúng tôi lên cao. Và quê hương… ấp ôm cả xúc cảm tinh khôi buổi đầu, cất giữ lá thư được viết cẩn thận, nắn nót từng li từng tí của cậu bạn đầu thôn gửi kèm quả xoài xanh vừa hái từ vườn nhà, cùng hình ảnh cô gái nhỏ ngần ngại, ngây ngô giật lấy kỷ vật trinh nguyên chạy ù vào nhà…

Những buổi chiều dạo trên con phố quen, nhìn bao tà áo tinh khôi thướt tha nhịp nhàng trên phố tôi lại nghĩ về quê hương. Bởi nơi ấy còn vương vấn bức tranh cô gái thôn quê nhu mì trong tà áo dài xinh xắn tung bay năm nào. Chiếc xe đạp mini cùng tôi đi qua bao mùa mưa nắng, thắm tô tuổi ô mai mơ mộng. Tôi nghĩ về hàng phượng vỹ nên thơ trong khuôn viên ngôi trường làng nhỏ đã từng chứng kiến bao lứa học trò lớn khôn nên người, nghĩ về đóa phượng như thắp lửa, đốt cháy nhiệt huyết tuổi trẻ năm nào và hôm nay, nhành hoa đỏ ấy lại nâng niu chúng tôi trong những chuyến đi về thăm trường. Phượng gọi nhớ, gọi thương…

Và quê hương còn là nơi… mà hôm nay, mỗi độ hạ về, tôi cùng cô bạn thân lại vác ba lô xin nghỉ phép vài ngày trở về ngắm ruộng sen buổi sớm, mân mê từng bông sen còn mọng sương, lắng nghe mùi hương dịu nhẹ ướp đượm trong làn gió thoảng qua. Chính sự trải nghiệm khoảnh khắc giao hòa cùng thiên nhiên ấy, chúng tôi luôn có cảm giác tâm hồn được thanh lọc và xoa dịu, sảng khoái lên dây cót cho những chuyến đi mới. Lần nào trở lại với phố, tôi cũng gói ghém ít hạt sen và vài cành sen làm quà, mang chút tình quê gửi đến những người xung quanh mình.

Bất chợt, tôi nhớ những câu thơ nằm lòng của nhạc sĩ Đỗ Trung Quân: “…Quê hương là gì hở mẹ/ Mà cô giáo dạy phải yêu/ Quê hương là gì hở mẹ/ Ai đi xa cũng nhớ nhiều...”. Bởi với tôi, quê hương cũng tha thiết và “nhớ nhiều” như vậy…

Thanh Ngân |

Nguồn Văn Hiến: http://vanhien.vn/news/que-huong-yeu-thuong-68182