Niềm tin và sự chân thành chính là nền tảng của tình yêu

Vốn tưởng chàng trai ra đi từng ấy năm thì cô gái không còn rơi nước mắt được nữa. Vậy mà mấy chục năm sau cô ấy lại một lần nữa cảm nhận được mùi vị của nước mắt.

Hàng xóm của chàng trai là một cô gái xinh đẹp, để hình dung vẻ đẹp và sự dịu dàng của nàng có lẽ phải dùng đến hai từ “thiên thần”. Chàng trai biết rằng mình không thể yêu được nàng bởi chàng ý thức rõ mình là một người câm, chỉ có thể hy vọng mà không thể theo đuổi. Gia cảnh của chàng trai và cô gái đều không khá giả gì nhưng cả hai đều rất chăm chỉ học hành với hy vọng một ngày nào đó họ có thể mở mày mở mặt.

Ngay từ năm đầu tiên chàng trai đã thi đỗ vào đại học, trước khi đi, cô gái đã nói với cậu rằng: “Hãy đợi em, em sẽ đi tìm anh”. Chàng trai gật đầu và bước lên chuyến tàu rời khỏi quê hương. Năm thứ hai, cô gái cũng nhận được giấy báo trúng tuyển. Đứng trước cổng trường đại học, vẻ đẹp của cô gái đã thu hút sự chú ý và ngưỡng mộ của không ít chàng trai, cô gái. Cô đã đi tìm khắp các khoa nhưng không thấy chàng trai đâu. Một thầy giáo đã bảo rằng, năm ngoái cậu ấy không đến nhập học. Cô gái đã khóc, cô khóc rất thảm thiết, những giọt nước mắt rơi xuống gò má đã làm vỡ òa những hy vọng, chờ đợi suốt một năm qua. Nhưng rồi cô đã lấy lại tinh thần bởi cô tin rằng ở đâu đó chàng trai vẫn đang cố gắng và cô quyết không từ bỏ.

Cô gái đã khóc, cô khóc rất thảm thiết, những giọt nước mắt rơi xuống gò má đã làm vỡ òa những hy vọng, chờ đợi suốt một năm qua - Ảnh minh họa

Mặc dù nhà trường đã giảm cho cô một phần học phí nhưng việc đóng nốt phần học phí còn lại với cô cũng là một vấn đề không nhỏ. Đến giữa kỳ thì cô nhận được thư của bố mẹ gửi lên, trong thư viết có một người họ hàng xa đã nhận đứng ra chi trả mọi chi phí học hành cho cô. Cô gái đã cười, từ ngày bước vào cánh cổng đại học cho đến nay thì đây là niềm vui đầu tiên khiến cô cười. Ngày nào cũng có không ít chàng trai vây quanh cô nhưng trong trái tim cô chỉ có hình ảnh của chàng trai câm kia mà thôi.

Nghỉ hè cô gái về nhà. Về đến nhà cô vội chạy sang nhà chàng trai để hỏi thăm tin tức nhưng ngay cả bố mẹ cậu cũng không có chút tin tức nào của cậu cả. Cô hỏi mẹ mình: “Liệu con có phải đi cảm ơn người họ hàng xa kia không?”. “Không cần đâu con, hơn nữa họ cũng ở rất xa”, bố mẹ cô gái trả lời nhưng không hiểu sao họ có vẻ gì đó rất căng thẳng. Cuối cùng, bằng sự thông minh của mình cô gái cũng hiểu ra rằng chàng trai không hề biến mất. Cô không từ bỏ và chôn giấu niềm hạnh phúc đó trong tim, cô cần phải học hành chăm chỉ, đợi tốt nghiệp xong nhất định cô sẽ đi tìm chàng trai.

Bốn năm đại học thấm thoát đã trôi qua, cô gái cùng một lúc cầm trên tay tấm bằng tốt nghiệp và bản hợp đồng tuyển dụng làm việc của một công ty liên doanh nổi tiếng. Không thể chờ đợi thêm nữa, cô đã quay về nhà để đi tìm chàng trai. Bị khuất phục bởi sự kiên trì của cô gái, cuối cùng bố mẹ chàng trai đã nói cho cô biết công trường nơi con trai họ đang làm việc.

Khói xe, hơi nước, khí đốt của công trường đã làm mờ tất cả mọi thứ. Đứng trước cổng, cô đã lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của chàng trai. Nước mắt cô bỗng dưng tuôn trào và tiếng khóc đó đã thu hút sự chú ý của chàng trai. Rồi nhanh chóng chàng trai biến mất trong làn sương mù của hơi nước nóng hổi. Cô gái đã chạy đuổi theo chàng trai nhưng hết người này đến người kia đã phá vỡ niềm hy vọng của cô. Cuối cùng, ở nơi tận cùng của công trường, cô gái đã tìm thấy hình bóng vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy. “Em muốn làm vợ anh” cô gái nói trong nghẹn ngào nước mắt nhưng khuôn mặt rạng rỡ như hoa. Đây là câu nói mà cô đã luyện suốt bốn năm qua. Nói rồi cô nhìn chàng trai chờ đợi câu trả lời. Chàng trai nhìn cô gái rồi lại bỏ chạy. Một lần nữa cậu bỏ chạy trong làn sương mù, một lần nữa cậu biến mất trong cuộc đời của cô gái. Cô gái buồn bã nhốt mình trong phòng khóc suốt 3 ngày, sau đó cô quyết định khăn gói lên đường. Rốt cuộc cho dù người mình yêu không còn nữa thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Qua lời kể của bố mẹ chàng trai, cô gái biết rằng chàng trai cũng đã từng đến thành phố nơi cô làm việc. Cô mỉm cười vì cô biết rằng chàng trai vẫn đang âm thầm bảo vệ, che chở cho cô. Đã nhiều lần cô như thể nhìn thấy bóng dáng của chàng trai nhưng khi đuổi theo hình bóng đó thì nó lại nhanh chóng biến mất trong biển người mênh mông.

Mãi cho đến một ngày khi cô gái phải nhập viện thì chàng trai bỗng nhiên xuất hiện. Trên cổ chàng quấn một lớp băng dày. “Anh làm sao vậy”, cô gái lo lắng hỏi. “Trong lúc làm việc do sơ ý anh ấy bị một sợi dây thép cứa vào cổ, không chết là may mắn lắm rồi”, anh bạn đồng nghiệp nói hộ. Chàng trai cũng tỏ ra vô cùng lo lắng muốn biết nguyên nhân vì sao cô phải vào viện. “Em… thanh đới của em lên một khối u, nếu làm phẫu thuật có lẽ em sẽ bị mất tiếng”, cô gái nói mà ánh mắt lộ vẻ vui mừng.

Kể từ hôm đó, ngày nào chàng trai cũng ở bên cô gái và chăm sóc cô rất cẩn thận, chu đáo. Đến trước hôm phẫu thuật, cô gái đã cầm tay chàng trai và nói rằng: “Có lẽ đây là câu cuối cùng em nói với anh, em muốn làm vợ anh. Không phải em thương hại anh mà vì em yêu anh”. Ba từ cuối cùng dường như cô không còn nói thành tiếng được nữa mà chỉ đọc thầm bằng miệng.

Chàng trai khóc nhìn theo chiếc xe đẩy đưa cô vào phòng phẫu thuật. Đèn tắt, bác sĩ phẫu thuật bước ra nói với chàng trai: “Ca phẫu thuật thành công nhưng từ giờ trở đi cô ấy không thể nói được nữa”… Chàng trai nhìn cô gái, ánh mắt cô tràn đầy hạnh phúc bởi giờ đây cô và anh đã giống nhau. Cô cố gắng biểu đạt câu nói duy nhất mà cô vừa học được bằng tay “Em yêu anh” và chàng trai cũng đã đáp lại y như vậy trong niềm xúc động khôn nguôi.

Và một lễ cưới vừa giản dị, vừa đầm ấm đã diễn ra. Cuộc sống sau đó của họ cũng bình yên và hạnh phúc như bao cặp vợ chồng khác. Thế giới của họ tuy không có âm thanh nhưng lại tràn ngập niềm vui và tiếng cười. Nhưng rồi một lần nữa ông trời lại trêu đùa với số phận của họ. Cuộc sống hạnh phúc đó chỉ kéo dài được hơn bốn năm. Chàng trai mắc bệnh ung thư ác tính giai đoạn cuối. Lần này cô gái không khóc bởi cô biết chàng trai muốn cô kiên cường tiếp tục sống.

Và rồi một ngày chàng trai đã nhắm mắt ra đi một cách thanh thản, nụ cười ở khóe miệng cho thấy anh ra đi không hề đau đớn. Không kìm nổi nỗi buồn khi mất đi người thương yêu nhất, cô gái đã cầm đôi bàn tay đang lạnh dần của chàng trai và khóc, tiếng khóc của cô khiến tất thảy mọi người chứng kiến ngày hôm đó đều không kìm nổi sự xót thương. Mọi người đã xúm lại động viên cô. Vuốt ve tấm ảnh của chàng trai trên tay, cô gái vừa khóc vừa nói: “Tại sao chúng ta đã không dễ dàng để đến được với nhau mà anh lại ra đi bỏ em cô đơn, lẻ loi một mình trong thế giới này như vậy? Chẳng lẽ chỉ vì em đã lừa dối anh mà anh lại bỏ em vậy sao”

Một buổi sớm tinh mơ của mấy chục năm sau, cô gái xinh đẹp trước đây giờ đã là một người phụ nữ trung niên với mái tóc điểm bạc, cô đặt trước mộ chàng trai bó hoa bách hợp mà anh yêu thích. Rồi bỗng nhiên cô phát hiện thấy một lá thư đặt ngay trước bia mộ của chàng trai. Cầm lá thư trên tay mà toàn thân cô run rẩy. Đó là lá thư do một người bạn cùng làm của chàng trai viết lại. Nội dung bức thư như sau: “…

Đã nhiều năm trôi qua rồi, có lẽ tôi không nên giấu cô nữa. Lần cô nhìn thấy tấm băng, băng trên cổ của anh ấy, thực ra không phải anh ấy bị thương do làm việc. Một bác sĩ nổi tiếng đã sử dụng thanh đới nhân tạo để làm phẫu thuật tái tạo lại thanh đới cho anh ấy. Anh ấy đã có thể nói từ rất lâu rồi. Nhưng khi biết cô sắp mất đi khả năng ngôn ngữ, anh ấy đã giấu niềm vui đó trong lòng. Vì cô, anh ấy nguyện tiếp tục là một người câm…”

Vốn tưởng chàng trai ra đi từng ấy năm thì cô gái không còn rơi nước mắt được nữa. Vậy mà mấy chục năm sau cô ấy lại một lần nữa cảm nhận được mùi vị của nước mắt.

Niềm tin và sự chân thành chính là nền tảng của tình yêu… Nhưng đôi khi tình yêu được biểu đạt bởi những lời nói dối vô hại thì không phải lời nào cũng có thể truyền tải được…

Video Chiều Xuân và Đỗ Hồng Quân hát song ca trong đám cưới con

Nguồn Gia Đình VN: http://www.giadinhvietnam.com/niem-tin-va-su-chan-thanh-chinh-la-nen-tang-cua-tinh-yeu-d124505.html