Nhớ hẻm

Sài Gòn có bao nhiêu con đường và bao nhiêu con hẻm? Tôi không biết nữa. Nhưng giữa hàng nghìn hẻm to hẻm nhỏ ngắn dài, chật chội xe máy, xe hơi... tôi vẫn yêu nhất con hẻm cụt của tôi nằm mãi ngoại ô Thủ Đức.

Con hẻm nhỏ của tôi chẳng phút nào yên tĩnh. Đầu hẻm, ồn ào các bà bánh chưng bánh cuốn bánh bò ngô luộc, cuối hẻm mấy ông kính khóa thợ cạo sửa xe, sáng tối rặt chuyện xe pháo mã, đề đóm “đêm qua mơ con gì”, hôm nay săn “con gì”... Rồi mùi xào nấu, mùi khói bô đặc sệt lẫn tiếng chó sủa, tiếng karaoke rền rĩ của những tay đang còn trong cơn rượu say chưa tịt hẳn. Vì hẻm chật, dù muốn dù không chuyện nhà cũng trở thành chuyện phố, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã bàn. “Hai vợ chồng nhà đó có chuyện gì mà cãi nhau hăng thế, kiểu này đêm nay lại muốn “liên hoan mặn” đây!”.

Vì hẻm cụt, tường cao, nhà dít vào nhau nên bầu trời bị chia năm xẻ bảy, không khí lúc nào cũng đặc quánh, một nhà chiên cá khô cả hẻm dậy mùi mắm đường. Đã thế, từ đầu tới cuối mỗi bước chân là một quán cóc. Từ càphê, hủ tiếu, bún “take away” đến tạp hóa, cháo lòng.

Cũng vì hẻm quá nhỏ nên dân kỵ còi xe ghê gớm, người lạ vô tình trót toe một tiếng lập tức bị hàng trăm con mắt hình viên đạn nhìn trừng trừng như sắp nuốt sống. Tôi thì quá quen, chỉ cần một tiếng thưa “cho con qua cái nghe chú ba” là ông già đầu hai thứ tóc cởi trần nhằng nhịt hình xăm trổ liền nhấc ghế cho qua khi miệng vẫn bàn chuyện Tổng thống Hàn Quốc và lãnh đạo Triều Tiên ôm nhau thắm thiết.

Tôi dạt tới con hẻm này đã 8 năm. Chỉ có ngày ngày lút cút đi về mà quen mặt rồi thân tình với mọi nhà cùng ngõ. Hiếm ở đâu người ta dặn dò như quát vào mặt nhau “đi chơi hả mầy, điện thoại để vậy cúng cướp à”; “ê ê gạt chân chống lên mầy, coi chừng té giập mặt đó”... Tôi để ý người ta ghét giọng ngọt nhạt, ghét luôn thói xu nịnh huênh hoang mà chuộng kiểu ngôn từ có vẻ “tầm bậy tầm bạ”, giang hồ nhưng chân thật.

Buồn cười chuyện hôm rồi, một thằng trộm xe máy tẩu vô đây ai dè gặp hẻm cụt. Nhìn hắn mếu máo, run như giẽ người ta lại thương, đấm mấy cú rồi tống khứ chớ không đánh hội đồng như trên báo.

Ngày mới vô Sài Gòn tôi ghét hẻm cụt lắm. Những nhánh đi chỉ rộng vài gang tay, hết ngóc lại ngách, vừa chạy vừa lo tông phải cứt chó. Vòm trời thì như chiếc hộp cáttông bị cắt, chỉ một đám mây trôi qua mặt hẻm đã tối sầm.

Tôi cưới vợ, dọn về nội thành. Bữa toòng teng chiếc balô đi dọc hẻm chào cô bác, cả phố cười tiễn biệt. Chú Ba đang ngồi đánh cờ giữa đường cũng nghển lên chúc một câu rất ngầu: “Đi mạnh giỏi nghen con. Mà nếu khó thở thì lại bồng bế nhau về đây với tụi qua”. Chú Ba vừa nói vừa véo vào bắp chân tôi đau điếng.

Không biết tôi sẽ còn thương nhớ con hẻm nhỏ của mình cho đến bao giờ.

ĐỨC LỘC

Nguồn Lao Động: https://laodong.vn/tan-man/nho-hem-633749.ldo