Ngọn lửa trong đêm

Chị dặn với theo mấy câu đứt quãng: anh ơi! nhớ giữ gìn sức khỏe, anh ơi! vào trại giam nghe lời cải tạo tốt mau về anh nhé!... Câu dặn dò nghe đứt ruột đó là của chị Trần Thị Tuyết (SN 1977) - vợ của bị cáo Bùi Đắc Cường (SN 1981 ngụ phường Giáp Bát, Hà Nội).

Đến Tòa từ sáng sớm, chị Tuyết ngồi thu lu ở một góc sân, thấy có người hỏi thăm, được lời như cởi tấm lòng, chị kể lể: Chị quen biết Cường trong một lần Cường cùng người thân về quê chị chơi. Qua mai mối, họ nên nghĩa vợ chồng.

Hồi mới cưới nhau, Cường hoàn toàn khỏe mạnh bình thường như tất cả thanh niên cùng trang lứa, không có biểu hiện gì về sức khỏe. Mọi việc chỉ khởi đầu khi chị Tuyết sinh đứa con thứ hai. Mới đầu chỉ là lảm nhảm một mình những câu vô nghĩa, sau đó anh bắt đầu nhớ nhớ, quên quên, hay bỏ đi lang thang khắp cùng ngõ phố. Sau nữa, tính tình thay đổi hẳn, từ một người hiền lành ít nói, Cường trở nên cáu gắt, chửi bới vô duyên vô cớ, thậm chí thường xuyên “thượng cẳng chân, hạ cẳng tay” với vợ những khi không vừa ý việc gì.

Người tử tế bảo “thằng Cường mắc bệnh tâm thần”, còn kẻ độc mồm thì kháo nhau “nó bị điên”. Khó khăn lắm Tuyết mới động viên được chồng đi khám bệnh

Từ ngày Cường mắc bệnh, cuộc sống gia đình càng thêm khó khăn. Chị Tuyết vừa phải kiếm tiền trang trải cái ăn cái mặc, lo cho con ăn học, vừa phải lo chạy chữa cho chồng. Thu nhập vài triệu đồng kiếm được từ gánh hàng nước vỉa hè không thấm vào đâu…

Bị cáo Bùi Đắc Cường

Bị cáo Bùi Đắc Cường

Đang kể lể thì chị Tuyết chồm hẳn dậy khi thấy từ ngoài cổng chiếc xe bít bùng chở phạm nhân từ từ lăn bánh vào trong sân. Chiếc xe loay hoay rồi đổ lại ở một góc sân Tòa. Bước từ trên xe xuống là bị cáo Bùi Đắc Cường.

Chưa đầy một năm kể từ ngày Cường gây án và bị bắt tạm giam, trông anh ta già nua, gầy guộc. Gương mặt hốc hác, râu ria xồm xoàm, thêm mái tóc không được cắt tỉa, lởm chởm rối bù, dài quá mang tai khiến người thân của Cường cứ nhìn ngờ ngợ. Nói ai đâu, ngay cả vợ Cường, người đã vì anh ta mà cả đời lam lũ, oằn nặng thân cò cũng không nhận ngay ra chồng được. “Cường khác quá, lúc bước xuống xe thùng, phải mất mấy phút gia đình mới nhận ra được”, chị vợ Cường cho biết.

Được cho vào phòng xử, Tuyết ngồi khép nép ở một góc phòng, hướng ánh mắt mờ lệ lên nhìn chồng đang ngồi thu lu trước bục khai báo. Phần xét hỏi diễn ra khá chóng vánh vì trước câu hỏi của Hội đồng xét xử Cường chỉ biết lơ láo, ngơ ngác nhìn hết người này đến người khác, không trả lời được câu nào. Khán phòng yên ắng, chỉ thỉnh thoảng người ta nghe văng vẳng những tiếng sụt sùi của vợ và em gái bị cáo.

Vụ án được bản cáo trạng tái hiện lại, xảy ra vào một buổi tối tại một con phố nhỏ ở phường Giáp Bát, Hà Nội. Tiếng chửi bới, lè nhè hòa lẫn với tiếng sủa của mấy con chó hoang xé toạc không gian yên tĩnh trong đêm vắng, hệt tiếng chửi rủa ăn vạ của Chí Phèo ở làng Vũ Đại năm nào.

Cường đi dọc phố, gõ cửa từng nhà “Chúng mày khóa cửa, tao đốt chết”. Ở đây không ai xa lạ gì với việc Cường suốt đêm đi lang thang chửi bới như thế. Nhưng đến nước anh ta đòi đốt nhà thì mọi người bỗng thấy sợ. Mấy cô bán hàng mở sẵn chốt cửa nhà, phòng trường hợp Cường phóng hỏa thật thì còn có đường mà chạy.

Bỗng tiếng người im bặt. Tưởng chửi chán Cường bỏ về. Nào ngờ một lúc sau anh ta quay lại cùng can xăng 0,5 lít. Nhanh như chớp, Cường kéo cửa, khóa trái nhốt 8 con người bên trong căn nhà trọ chật chội ở số 68, ngõ 04, phố Kim Đồng, phường Giáp Bát, quận Hoàng Mai. Ngay sau đó, ngọn lửa bùng lên dữ dội, mọi người la hét thất thanh nhờ cứu mạng, may mắn cả 8 con người nhanh chóng được giải cứu.

Trong lúc mọi người hốt hoảng thì Cường bỏ đi lang thang suốt đêm. Mãi tới ngày hôm sau, em gái anh ta mới tìm thấy và đưa đến Công an quận Hoàng Mai đầu thú.

Tại bản kết luận giám định của Viện Pháp y tâm thần Trung ương: “Thời điểm trước, trong khi phạm tội, bị can Bùi Đắc Cường mắc bệnh tâm thần phân liệt thể không biệt định đang giai đoạn thuyên giảm, bị can đủ khả năng nhận thức, chỉ hạn chế khả năng điều khiển hành vi. Tại thời điểm giám định, bệnh của bị can ở giai đoạn tái phát. Bị can hạn chế khả năng nhận thức và điều khiển hành vi...”. Đó là lý do vì sao Bùi Đắc Cường vẫn phải chịu trách nhiệm hình sự do hành vi của mình gây ra với mức án được tuyên là 8 năm tù giam

Phiên tòa kết thúc, Dưới cái nắng đầu hè gay gắt chói chang, bóng người phụ nữ đầu trần, chân đất chấp chới dưới sân tòa đuổi theo người chồng đang dật dờ lê từng bước về phía chiếc xe bít bùng về trại giam. Dù đau buồn nhưng sâu thẳm trong tâm can, người phụ nữ ấy nuôi hy vọng, hy vọng thời gian ở tù cũng là thời gian để Cường có thể tỉnh táo trở lại thành một người bình thường là người đàn ông mà chị đã chọn đã yêu và đã cưới.

Vân Nhi

Nguồn CL&XH: https://conglyxahoi.net.vn/phong-su/con-duong-hoan-luong/ngon-lua-trong-dem-39887.html