Nét thu

Nụ cươìNụ cười sao lặnChỉ cònNỗi buồn xuyên mây...

Người trong thơ Nguyễn bước ra
Ngà ngọc
Một tòa Thiên tạc
Hay người đến từ hư, thực
Liêu Trai ngày ấy
Bây giờ.

Nụ cười
Nụ cười sao lặn
Chỉ còn
Nỗi buồn xuyên mây
Chỉ còn
Cõi lòng hoang hoải
Đọa đầy hay chuyện trả vay.

Đôi mắt
Đôi mắt
Đôi mắt
Mênh mông
Thăm thẳm
U hoài
Trắng trong
Trắng trong
Kì lạ
Như là
Thách thức trần ai.

Có phải nghìn xưa vẫn thế
Đất Trời ghen với mỹ nhân
Có phải cửa trần lối hẹp
Mà đem cay đắng xoay vần.

Đã đủ
Nổi chìm giông bão
Còn thêm mưa gió
Ích gì
Xin trả buồn cho mùa cũ
Tan sương
Tiễn mây xám đi.

Voan trắng ngang trời
Em đợi
Thu vàng hát khúc xuân thì.

Trần Gia Thái

Nguồn VNCA: http://vnca.cand.com.vn/tho/net-thu-467623/