Nẻo về mây phủ

Nếu có ai đó hỏi tôi thêm lần nữa vì sao tôi yêu miền đất này, nơi xa lạ quê hương đến bảy ngàn cây số, thì tôi vẫn tiếp tục không ngần ngại trả lời rằng đó là những buổi chiều mây phủ trắng trời xanh. Sở dĩ nói rằng ai đó hỏi tôi thêm lần nữa, bởi với một người xa xứ, luôn luôn có những câu hỏi đợi chờ.

Có người bạn khi nghe trả lời đã mỉm cười bảo tôi hâm, ngớ ngẩn.

Phải chăng bạn ấy biết những buổi giải lao mười lăm phút giữa ca làm, dưới trời nắng như thiêu mùa Hạ, chúng tôi và vội mấy miếng cơm, chiêu ào ba ngụm nước, rồi nhanh chóng tìm những quầng râm nhỏ nhoi dưới tàng lá nho để tránh nóng.

Hay bạn ấy biết khi cúi xuống những luống bí ngồi trên những thảm xanh mênh mông của vùng đồng bằng phía Bắc, những tia nắng mặt trời đang xé tan những cụm phiêu bồng tỏa chói chang xuống miền đất lửa.

Tôi không có câu trả lời. Nhưng tôi biết, chỉ ở đây, vào những ngày chớm Hạ, chỉ cần đôi phút ngẩng mặt... qua tàng cây bạch đàn xanh thẫm lên dưới nắng, đằng xa sẽ là những quầng mây trắng lơ lửng giữa trời xanh.

Mây mùa Hạ ở đâu mà không trắng.

Trời tiết Hè ở đâu mà không xanh.

Nhưng cái trắng của quầng mây trên đầu tôi hôm nay, ở đây sao mà phiêu bồng, cái xanh của trời sao mà xanh trong như vắt.

Tôi đang lái xe trên đường đón cô gái út từ trường tiểu học. Trước mặt tôi, trên đầu tôi là mây trắng trời xanh. Tôi hạ kính xe quơ tay như muốn nắm lấy mây, giữ lại mây. Một buổi chiều tuyệt diệu.

Trên không trung trời xanh vẫn hào phóng đẩy về phía tôi những tầng tầng lớp lớp mây yêu.

Tôi đi. Mây đi theo. Tôi đứng lại, mây quay sang với gió. Với mây trắng trời xanh tôi thỏa thích cất cầm tùy ý mà không bị tiếng tham lam.

Kể từ “ăn của đất, uống của trời” say mây, say trời, say hoa, say nước, tôi cảm thấy mình như được gột bớt những ô trọc cuộc đời.

Có khi tôi nằm dưới kẽ xanh của những mầm nho vừa thành tán, say mê ngắm nhìn những quầng mây chuyển nhanh về phía chân trời. Rồi tôi thấy mẹ tôi như lấp lánh sau quầng mây trắng nhất. Mẹ đang cúi xuống mỉm cười với đứa con nhọc nhằn lấm lem trên ruộng nho. Cái lấm lem, nhọc nhằn của một đứa con đủ trưởng thành để biết mình tự tại. Sống đến một tuổi nào đó con người ta sẽ nhận ra sự vô lý của cuộc đời.

Nhưng chi bằng giữa cái lấm lem vô nghĩa ấy, vẫn có lúc được ngẩng mặt. Và chi bằng, dẫu ngẩng mặt để thở dài, mà được thấy mây trắng, trời xanh.

Chiều nay, mây trắng mẹ lại phủ trắng nẻo về.

Lại Trọng Tình

Nguồn Ngày Nay: http://ngaynay.vn/doi-thoai/neo-ve-may-phu-132330.html