Mùng 8/3: Những tâm sự rơi nước mắt về mẹ

Dù con có ở nơi đâu hay đi chỗ nào, tình cảm của mẹ là điều thiêng liêng và cao cả, không gì có thể đo đếm được.

Zing.vn gửi tới độc giả những dòng tâm sự của những người con gửi tới mẹ nhân ngày 8/3.

CON CẢM ƠN MẸ VÌ TẤT CẢ

Mẹ của bạn là người như thế nào nhỉ? Là một phụ nữ giỏi giang, cá tính hay luôn dịu hiền và đảm đang như những nhân vật cổ tích được bao đứa trẻ yêu mến?

Với riêng tôi, mẹ còn là chiến binh mạnh mẽ và quả cảm - chiến binh không đội áo giáp, không mang hồng kỳ oai phong, nhưng đã luôn kiên cường chống chọi và chiến thắng khó khăn trong cuộc đời này.

“Có những khi cuộc đời bắt bạn gục ngã, nhưng chính bạn là người lựa chọn có đứng dậy hay không?”. Câu trả lời của người phụ nữ tôi yêu hơn bất kỳ điều gì trên đời, là “phải đứng lên và bước đi về phía trước”.

Với riêng tôi, mẹ còn là chiến binh mạnh mẽ và quả cảm.

Với riêng tôi, mẹ còn là chiến binh mạnh mẽ và quả cảm.

Cuộc sống của mẹ con tôi có những biến cố ngay từ những ngày tôi chỉ là đứa bé thơ. Tôi ngày đó hồn nhiên, chẳng hiểu chút gì về những mất mát hay điều bất công mà 2 từ “số phận” bắt con người ta phải gánh.

Chỉ biết, tôi chưa từng bao giờ thấy mẹ khóc trước mặt mình, dù bà một mình nuôi con. Tuổi thơ tôi trọn vẹn và bình yên với tiếng xe Dream tàu quen thuộc; những ngày chờ mẹ tan ca; bên những bữa cơm thịt băm, rau muống luộc.

Khi tôi lớn lên, đủ chín chắn và trưởng thành để hiểu hết những nỗi đau mẹ đã và đang phải trải qua, tôi vẫn không thấy mẹ khóc.

Có chăng chỉ là những khoảnh khắc vô tình tôi thấy người phụ nữ ấy nấc lên và rồi lau nhanh nước mắt. Có chăng chỉ là những cái nhăn trán và thở dài. Có chăng chỉ là những sợi tóc cứ ngày một bạc thêm.

Mẹ hy sinh cả tuổi thanh xuân để mang cho tôi một tuổi thơ trọn vẹn, dạy tôi bản lĩnh kiên cường để bước đi trong cuộc đời.

Cảm ơn mẹ, vì đã kể con nghe câu chuyện mẹ cắn răng chịu cơn đau xé ruột gan khi sinh con, không kêu la một lời.

Cảm ơn mẹ đã không chỉ cho con đáp án Toán, mà động viên con tự suy nghĩ, tư duy và hiểu cảm giác chấp nhận những lúc bế tắc để tìm ra hướng đi.

Cảm ơn mẹ, vì đã không dạy con thành người đứng đầu, mà dạy con thành người luôn biết cố gắng hết sức.

Cảm ơn mẹ, vì không dạy con thành đứa trẻ hoàn hảo nói không với những sai lầm, mà dạy con phải đứng lên, mạnh mẽ và chiến đấu tiếp…

MÓN QUÀ ĐẦU TIÊN CỦA MẸ

Bố tôi mất sớm, một mình mẹ tần tảo đi chợ buôn bán nuôi ba anh em ăn học! Nhiều hôm, bất kể trời mùa hè nắng oi ả hay mùa đông rét cắt da cắt thịt, mẹ đều ngồi đó một góc chợ! Có những đêm tôi thao thức không ngủ được vì sợ mẹ bị nắng, bị lạnh...

Thương mẹ là vậy nhưng tôi lại là đứa con trai không biết thể hiện tình cảm với người khác, kể cả mẹ.

Bố tôi - người đàn ông tuyệt vời nhất cuộc đời mẹ! Kể từ khi bố ra đi vì một tai nạn bất ngờ, mẹ mất đi chỗ dựa. Sau đó, tôi thấy mẹ mạnh mẽ hơn bao giờ hết! Nỗi đau ấy, mẹ luôn giấu trong lòng để các con yên tâm khôn lớn.

Năm tháng trôi đi, anh em tôi đều đã có công việc riêng. Đôi mắt mẹ đã nhiều những vết chân chim theo năm tháng.

Tôi bắt đầu nghĩ lại những lúc vô tình cáu gắt làm mẹ buồn. Những lúc ấy, mẹ vẫn chỉ cho tôi phải trái, đúng sai. Tôi vô tâm đến nỗi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ tặng mẹ một món quà vào Ngày của mẹ hay 8/3.

Tôi sẽ làm mọi điều để mẹ hạnh phúc, để không phải xin lỗi mẹ như xin lỗi bố ở trong mơ!

Tôi đã có người mình thương yêu! Tôi tự nhận mình là người khá chu đáo và tinh tế đối với người khác. Một đứa con trai không bao giờ để mọi người hay bạn gái phải trách móc điều gì, nhưng lại chưa bao giờ tự tay tặng mẹ một món quà, dù nhỏ nhất!

Tôi thường biếu mẹ tiền! Thỉnh thoảng, mẹ lại bảo bà già rồi không tiêu gì đến tiền cả! Tôi vô tâm không nhận ra rằng từ ngày bố mất, mẹ chưa bao giờ nhận được món quà cho riêng mình!

Tôi nhớ lại hình ảnh mẹ đi đôi tất cọc cạch, thủng lỗ chỗ trải qua nhiều mùa đông vì nhà quá nghèo. Mẹ luôn để dành những thứ tốt đẹp nhất cho chúng tôi! Hình ảnh ấy vẫn luôn in sâu trong tâm trí của một đứa bé 10 tuổi cho đến tận bây giờ!

Suy nghĩ ấy khiến tôi bật dậy khi đang uống cà phê với bạn! Tôi chạy thật nhanh đi mua món quà để về tặng mẹ! Ngày Quốc tế Phụ nữ năm ấy, tôi thấy mẹ khóc nhưng là vì hạnh phúc - điều mà nhiều năm qua tôi chưa thấy ở bà!

Tôi sẽ làm nhiều điều nữa để mẹ hạnh phúc, để không phải xin lỗi mẹ như xin lỗi bố ở trong mơ! Đó là món quà đầu tiên của mẹ và cũng là món quà vô giá đầu tiên của tôi!

MẸ SINH RA ĐÃ THIỆT THÒI, CẢ ĐỜI HY SINH

Ông ngoại mất khi mẹ chưa chào đời. Năm mẹ 18 tuổi, bà ngoại cũng mãi ra đi. Những năm tháng đầu tiên trở thành người lớn, mẹ sống, học tập trong sự cưu mang của anh em, họ hàng và bè bạn. Đến nay, mẹ vẫn nhớ như in những ai đã giúp mình trong lúc khó khăn đó.

22 tuổi, mẹ lấy bố. Bố rất tốt nhưng không phải tuýp người lãng mạn, cũng không hay nói lời ngọt ngào. Cả đời mẹ chưa một lần được cắt bánh trong ngày sinh nhật, dịp 14/2, 8/3 hay 20/10.

Mẹ thường nói với tôi rằng: “Con không nhanh ổn định, chẳng may mẹ mất là không ai lo cho đâu”. Hơn ai hết, mẹ hiểu cảm giác con gái đi lấy chồng mà không có mẹ khó khăn đến nhường nào.

Tôi chưa từng nói “Con yêu mẹ”, nhưng từ trong thâm tâm, tôi luôn biết ơn và trân trọng người phụ nữ giàu đức hy sinh ấy!

Cứ thế, mỗi giai đoạn của cuộc đời, tôi đều trải qua trong sự lo lắng, quan tâm của mẹ. 18 năm nuôi tôi (tính đến hết cấp 3), chưa một ngày mẹ để con đói khát, trừ khi tôi cố tình nhịn vì giận dỗi.

Bốn năm cấp 2, sáng nào mẹ cũng dậy từ tờ mờ sáng để nấu cơm cho con đem đi học, vì tôi không thích ăn cơm ở trường. Mỗi lần bố mua món gì ngon về ăn, mẹ chẳng mấy khi gắp. Mẹ thường nói: “Không ngon”, “Không thích”, “No không ăn được nữa”…

Hồi bé, tôi không biết là mẹ nhường nên cứ ăn. Lớn lên, tôi nhường lại nhưng mẹ vẫn chối bằng mấy câu cửa miệng đó.

Tôi chưa từng nói “Con yêu mẹ”, nhưng từ trong thâm tâm, tôi luôn biết ơn và trân trọng người phụ nữ giàu đức hy sinh ấy!

Mẹ có thể ăn cơm với nước mắm, muối vừng nhưng không bao giờ để tôi ăn như vậy. Mẹ rất tiết kiệm với bản thân nhưng con cái cần gì thì chẳng bao giờ tiếc. Mẹ có thể không mua một cái áo vì mặc cả xuống 5.000 đồng họ không bán, nhưng có thể bỏ ra vài trăm nghìn để mua đồ ăn vặt cho tôi.

Tôi đã kiếm được tiền, nhưng thi thoảng mẹ lại hỏi “Có ăn gì không mẹ gửi lên?”, “Con mua quần áo tử tế mà mặc, mẹ cho tiền. Sao con toàn mặc mấy thứ linh tinh như vậy”…

Càng lớn, tôi càng thấm thía câu nói: “Con dù lớn vẫn là con của mẹ. Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con”.

Tôi chưa từng nói “Con yêu mẹ”, nhưng từ trong thâm tâm, tôi luôn biết ơn và trân trọng người phụ nữ giàu đức hy sinh ấy!

MẸ - PHỤ NỮ ĐẸP NHẤT TRÊN ĐỜI

Khi con chào đời, mẹ 27 tuổi. Bà ngoại kể thời ấy, mẹ đẹp nhất nhì làng, bao chàng trai theo đuổi song mẹ lại chọn bố - cậu bạn học cùng suốt 10 năm mà không bao giờ để ý. Sau này tôi hỏi, mẹ bảo ngày ấy bố chẳng đẹp trai, không có tiền, song mẹ thương ông hiền lành, thật thà và cũng sớm mồ côi cha như mẹ.

Mẹ lấy chồng muộn hơn bạn bè đồng trang lứa bởi chẳng chịu nghe lời bà ngoại ở nhà, mà quyết tâm đi học chuyên nghiệp. Bà bảo từ nhỏ, tính mẹ đã tự lập, một khi đã quyết gì, không ai có thể khiến mẹ lung lay.

Học xong, mẹ lấy bố khi tròn 25 tuổi, rồi hai người rời quê nghèo đến vùng đất mới lập nghiệp với hai bàn tay trắng. Những ngày chưa xin được việc làm ổn định, mẹ chẳng ngại đi sớm về khuya, rong ruổi khắp các chợ quê buôn bán đủ mặt hàng để lo cho gia đình. Dạo ấy khó khăn, mẹ nuôi tôi và chị - hai đứa cách nhau chỉ 15 tháng - vất vả biết bao nhiêu.

Tôi còn nhớ năm 3 tuổi, khi cùng chị đi học mẫu giáo. Mỗi sáng tới trường, hai chị em nộp 4.000 đồng để ăn trưa. Có hôm, tôi thấy mẹ lặng lẽ ra vườn cắt từng dây khoai lang đi bán để hôm sau có tiền đóng cho hai đứa. Ngày ấy, tôi chẳng hiểu gì, giờ mỗi lần nghĩ lại chợt thấy sống mũi cay cay.

Dù đi khắp thế gian, con cũng không thể tìm được nơi nào bình yên hơn lòng mẹ.

Mẹ nhận công tác ở bệnh viện lúc tôi vừa vào lớp một. Mẹ đi làm cả ngày, tối ăn vội bát cơm rồi lại tất tả với những ca trực đêm. Mẹ thường lau nước mắt lúc tôi bám chân đòi đi trực.

Thời ấy, nhà mình chẳng giàu sang, song nhờ đức hy sinh của mẹ, tôi và chị chưa bao giờ phải chịu thua thiệt bạn bè.

Cảm ơn mẹ, vì không dạy con thành đứa trẻ hoàn hảo, nói không với những sai lầm, mà dạy con phải đứng lên, mạnh mẽ chiến đấu tiếp. Cảm ơn mẹ đã mang con đến thế giới này.

Hồi vào cấp hai, tôi nhớ mãi ngày được bố mẹ mua cho chiếc xe đạp mới đi học. Tôi biết nụ cười trên môi mình lúc đó đã phải đánh đổi bằng bao giọt mồ hôi của bố mẹ.

Thương mẹ, cha, tôi chỉ biết cố gắng học thật giỏi. Giờ những tấm giấy khen, chứng nhận học sinh giỏi cấp huyện, tỉnh của tôi vẫn được đặt trang trọng tại một góc phòng khách.

Ba năm cấp ba trôi qua thật nhanh, rồi kỳ thi đại học cũng chẳng căng thẳng như tôi vẫn nghĩ. Mẹ luôn ở bên động viên, thức cùng, chia sẻ với con gái mọi điều. Ngày con nhận được giấy báo nhập học, mẹ lặng lẽ quay đi giấu hai hàng nước mắt.

Nghe lời mẹ, tôi không đi làm thêm mà lao vào học, giành học bổng, bằng khen để mẹ tự hào. Tôi cả ngày vùi đầu vào sách vở, ăn uống qua loa rồi gầy đi trông thấy.

Trước kỳ thi hồi năm hai, tôi học đến kiệt sức và ngất xỉu. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy mình nằm trên giường bệnh, mẹ ngủ gục bên cạnh mà bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay con.

Bố bảo mẹ nghe bạn con gọi điện báo tin, lo quá vội vàng bắt xe xuống. Tôi nghe vậy mà nước mắt cứ lăn dài trên má.

Năm nay tôi 23, mẹ cũng 50 tuổi rồi. Tóc mẹ đã bạc, những vết chân chim hằn quanh khóe mắt vì bao sương gió cuộc đời. Nhưng trong lòng tôi, mẹ vẫn luôn là phụ nữ đẹp nhất.

Con cảm ơn mẹ vì đã mang con đến với thế giới này…

Những sự thật thú vị về ngày 8/3 và phái nữ Ngày 8/3 ở Trung Quốc chỉ dành cho phụ nữ đã lập gia đình, trung bình một cô gái Anh có 19 đôi giày... là những thông tin có thể bạn chưa biết về phái đẹp.

Song Thảo - Hằng Trang
Đồ họa: Phượng Nguyễn

Nguồn Znews: http://news.zing.vn/mung-83-nhung-cau-chuyen-roi-nuoc-mat-ve-me-post726627.html