Mẹ muốn tôi có cha trước khi bà qua đời

Trước khi mẹ qua đời, bà muốn tôi nhận người đàn ông ấy là cha, dù trước đó ông chưa một lần gặp mặt tôi...

Tôi là con trai của một người mẹ đơn thân, tuổi thơ của tôi là những tháng ngày cơ cực, tủi nhục vì không có bố. Tôi thường xuyên bị đám bạn bè trong khu tập thể trêu trọc vì không có cha, rồi bạn ở lớp học, ở trường, chúng cũng mang chuyện tôi không có cha ra để trêu trọc.

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa

Những lúc đó, tôi chỉ mong cha xuất hiện, để tôi có thể dẫn ông đến gặp bọn trẻ con trong xóm, trong trường mà nói rằng, "cha tao đây, tao có cha, từ nay chúng mày đừng trêu tao nữa nhé!". Nhưng niềm ao ước đơn giản đó tôi không bao giờ có được. Tôi vẫn bị đám bạn chế giễu mỗi ngày, chỉ vì không có cha như bao nhiêu người khác.

Nhiều lần, tôi muốn bỏ học vì không thể chịu nổi những lời chế giễu của bạn bè. Nhưng mẹ đã động viên tôi học tiếp, mẹ nói, nếu không học thì cả đời tôi sẽ không ngẩng lên được, nên phải học.

Nghèo khó, vất vả nhưng mẹ vẫn cho tôi học hành, mẹ có thể nhịn ăn sáng, không đi chữa bệnh, chịu những cơn đau hành hạ chứ nhất quyết không thể vì không có tiền đóng học mà tôi phải nghỉ học giữa chừng.

Ngoài công việc là công nhân may, mẹ nhận sửa quần áo thêm ở nhà để có tiền cho tôi ăn học, mẹ làm việc miệt mài để kiếm tiền, chỉ mong tôi không thua kém bạn bè. Có nhiều hôm, nửa đêm dậy đi vệ sinh, tôi vẫn thấy mẹ ngồi sửa quần áo cho khách để mai trả sớm. Tôi thương mẹ, và yêu mẹ rất nhiều, nên càng nỗ lực học tập để đền đáp những vất vả mà mẹ đã vì tôi mà chịu đựng suốt những năm qua.

Rồi tôi vào đại học, đi học xa nhà, mẹ lại càng vất vả hơn để có đủ tiền cho tôi ăn học ở thành phố. Mỗi lần về, lại thấy mẹ già hơn, tóc mẹ bạc nhiều hơn, tôi thương mẹ đến đứt ruột, chỉ mong sớm học xong để đi làm kiếm tiền, lo cho cho mẹ. Nhưng khi chỉ còn vài tháng nữa ra trường thì mẹ tôi qua đời vì bệnh. Tôi đã từng oán hận ông trời, vì sao quá bất công với mình như vậy.

Trước khi đi, mẹ cho tôi địa chỉ và số điện thoại của người đàn ông, mẹ nói đó là cha của tôi. Bao nhiêu năm qua ông ấy không biết đến sự tồn tại của tôi, cũng như tôi không biết đến sự tồn tại của ông. Mẹ nói mẹ sai, vì đã yêu người đàn ông đã có gia đình, đó cũng là lý do, mẹ từ Bắc bỏ vào Nam sinh sống khi biết mình mang thai. Vì thế, mẹ không có ai thân thích ngoài tôi cả, và tôi cũng vậy.

Đến khi mẹ biết mình không còn sống được bao lâu nữa, mẹ muốn tôi nhận ông, để khi không có mẹ, tôi có bố và không đơn độc trên cõi đời này. Mẹ bắt tôi phải hứa, và trong lúc bối rối đó, tôi đã hứa với mẹ, nhưng mục đích chỉ để làm mẹ vui, mẹ an lòng với tôi trước khi xa mãi mãi. Chứ không phải vì muốn tìm gặp ông.

Đến bây giờ, mẹ đã mất được vài năm, tôi vẫn chưa tìm đến địa chỉ của người đàn ông đó, cũng chưa một lần điện thoại cho ông, dù tờ giấy mẹ đưa tôi vẫn giữ. Bởi tôi luôn nghĩ có cần thiết tìm đến ông ta không, khi mà bao nhiêu năm qua không có ông, tôi vẫn sống. Khi mà lúc khó khăn nhất, cần đến ông nhất thì ông không có mặt. Vậy thì bây giờ, mẹ không còn, một mình tôi, tôi cần gì đến ông để mà tìm?.

Nhưng nếu không tìm, thì tôi lại không giữ đúng lời hứa với mẹ, tôi sợ mẹ sẽ buồn, sẽ không vui vì tôi không nghe lời mẹ.

Thành

Nguồn Đất Việt: http://datviet.trithuccuocsong.vn/tam-su/me-chong/me-muon-toi-co-cha-truoc-khi-ba-qua-doi-3429318/