Mâu thuẫn nhỏ, bi kịch lớn

Chỉ vì một mâu thuẫn nhỏ, nhưng do không làm chủ được bản thân, Quyến đã xuống tay hạ sát người bạn cùng làm. Phải đến khi đứng trước vành móng ngựa, Quyến mới tỏ ra ăn năn, hối hận. Thế nhưng, tất cả đã quá muộn màng…

Quyến, tên đầy đủ là Đặng Văn Quyến, SN 1995, quê ở huyện Krông Ana, tỉnh Đắk Lắk. Nhà nghèo nên vừa học đến lớp 4 thì Quyến bỏ. Mà bỏ là bỏ hẳn. Hàng ngày, Quyến “đánh đu” với đám bạn choai choai, nhầng nhầng tóc xanh, tóc đỏ. Thế nên tuy chữ nghĩa chả biết là bao, nhưng những chiêu trò ăn chơi, phá phách thì Quyến rành rẽ lắm.

Và cũng trong một lần đi chơi rồi “quậy tới bến” ở Quảng Nam, Quyến bị bắt vì có hành vi chống người thi hành công vụ. Sau đó, Quyến bị TAND huyện Đại Lộc, tỉnh Quảng Nam, tuyên phạt 09 tháng tù.

Sau khi chấp hành xong án phạt, Quyến về quê và xin vào làm phụ xe cho Nhà xe Ngọc Thông, chuyên chạy tuyến Huế - Đăk Lăk. Cũng thời điểm đó, Quyến bén duyên rồi nên vợ thành chồng với một cô gái tên Thảo. Ít lâu sau, Quyến chính thức “lên chức bố”. Những tưởng khi đã lấy vợ có con, tính cách của Quyến sẽ “dịu” đi, bớt nóng giận hơn, nào ngờ “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”. Chỉ vì một mâu thuẫn nhỏ, Quyến đã xuống tay hạ sát anh Lê Văn Tấn, một người bạn cùng làm.

Mọi chuyện bắt đầu từ ngày 20/1/2019, do mâu thuẫn trong việc đón trả khách nên giữa Quyến và Tấn có xảy ra cãi vã và xô xát. Sau đó, Tấn bị chủ nhà xe cho nghỉ việc. Bực tức vì chuyện đó, Tấn nhiều lần gọi điện thoại cho Quyến rồi chửi bới, đe doạt, mạt sát.

Sáng ngày 26/1/2019, Tấn lại tiếp tục gọi cho Quyến và hẹn gặp nhau để “giải quyết ân oán bằng nắm đấm”. Nghe điện thoại xong, Quyến đi lên cabin xe ô tô lấy một tuốc nơ vít dài 36 cm bỏ vào trong túi xách, rồi ngồi đợi Tấn ở cửa quán cơm phía sau Bến xe phía Nam - TP.Huế.

Bị cáo Đặng Văn Quyến tại phiên tòa

Bị cáo Đặng Văn Quyến tại phiên tòa

Khi đến chỗ hẹn, Tấn không nói một lời, trực tiếp lao vào Quyến. Lúc đó, anh Nguyễn Ngọc Hinh, là tài xế cho xe ô tô khách Ngọc Thông và chị Nguyễn Thị Mỹ Ngọc ôm lại, can ngăn rồi đẩy ra làm Tấn vấp chân bị ngã, úp mặt xuống đất. Nhân lúc đó, Quyến đến đâm liên tiếp 2 nhát vào vùng lưng Tấn rồi rút tuốc nơ vít bỏ chạy. Tấn vùng dậy cầm dao đuổi theo được khoảng 6 mét thì ngã gục xuống đất và tử vong trên đường đi cấp cứu.

Ngày Tòa đưa vụ án ra xét xử, người ta chú ý đến Quyến thì ít mà hướng mắt về phía hai người phụ nữ thì nhiều. Họ là vợ của Quyến và vợ của nạn nhân. Những tưởng hai người phụ nữ đó sẽ sẵn sàng nhảy bổ vào nhau, hay chí ít cũng vãi ra những lời nhiếc móc, khinh khi miệt thị. Thế nhưng, trong suốt phiên tòa ngày hôm ấy, họ ngồi lặng lẽ, chỉ thỉnh thoảng đứng dậy trả lời khi Tòa gọi hỏi. Nỗi đau khiến họ dường như hóa đá.

Ngay cả trong ánh mắt của những người đại diện phía gia đình anh Tấn cũng rất ít sự thù hận, thay vào đó là sự cảm thông, chia sẻ. Có vẻ như mất mát, đau thương đã kéo họ gần nhau.

Tội nhất là hai đứa con của Tấn, đứa lên 7, đứa lên 2, chúng ngồi lọt thỏm giữa phòng xử án. Thỉnh thoảng một đứa lại hỏi: “Mẹ ơi, sao mãi không thấy bố về”. Lời con trẻ xé lòng người lớn. Cả hội trường lặng đi, chỉ còn lại toàn tiếng nấc.

Mỗi lần nghe con hỏi bố, chị Huyền, vợ anh Tấn, lại nức nở úp mặt vào tay. Chị bảo, sự ra đi quá đột ngột của chồng khiến chị gần như gục ngã. Nhiều lúc chị muốn buông bỏ để theo anh. Song mỗi lần như thế, chị lại nghĩ đến con, vịn vào con để đứng dậy.

Gia đình bị cáo thẫn thờ sau khi nghe Tòa tuyên án

Rồi đây, sau phiên tòa này, cuộc sống của ba mẹ con chị Huyền sẽ ra sao? Chị làm thế nào để đối mặt với giông gió cuộc đời khi thiếu đi sự che chắn từ anh? Và đặc biệt là hai đứa trẻ. Chúng sẽ lớn lên như thế nào khi không có vòng tay ôm ấp, chăm bẵm của cha? Câu hỏi đó thật khó lời hồi đáp.

Bởi con người, dẫu còn nhỏ hay trưởng thành, dẫu đàn ông hay phụ nữ thì khi mồ côi cha hoặc mẹ đều thấy lạnh phía sau lưng. Nỗi đau ấy, mất mát ấy thật khó văn bút nào tả xiết.

Còn chị Thảo, suốt từ đầu cho tới phiên tòa không có gì ngoài nước mắt. Chờ mãi mới đến phần HĐXX vào nghị án, chị bật lên như chiếc lò xo lao về phía chồng như thể chỉ cần chậm chút thôi, anh sẽ chui vào chiếc xe bít bùng và tan vào dòng người tấp nập.

Khi được gặp vợ và con, được ẵm đứa con gái mới 12 tuổi trên tay, Quyến vừa rờ rẫm mặt con vừa nấc. Có lẽ khoảng thời gian sống sau song sắt trại tạm giam, đối mặt với bản án lương tâm, cũng đủ khiến Quyến thức tỉnh ít nhiều.

Thế nhưng, mọi day dứt hay ân hận của Quyến giờ đều là quá muộn. Với bản án 17 năm tù, Quyến đã phải trả một cái giá quá đắt cho phút giây bồng bột, “cả giận mất khôn” của mình.

Tham dự phiên tòa ngày hôm ấy, nhiều người không khỏi tiếc, giá như trước khi lao vào tội ác, Quyến kịp dừng lấy một giây để nghĩ suy.

(Tên nhân vật đã thay đổi).

Anh Vũ

Nguồn CL&XH: https://conglyxahoi.net.vn/ban-an-luong-tam/mau-thuan-nho-bi-kich-lon-23504.html