Ly hôn vẫn ở chung nhà, thiếu phụ chết thảm vì dẫn nhân tình về

Sau khi ly hôn, họ vẫn giống như vợ chồng, ở chung một nhà. Trong môi trường gần gũi nhau như vậy, người đàn ông vẫn muốn được tái hợp, hi vọng 'gương vỡ lại lành'. Ngược lại, người vợ đi tìm tình yêu khác và chuẩn bị đến ngày cưới, nhưng lại thường đưa nhân tình về nhà và tỏ thái độ hạnh phúc với người này trước mặt chồng cũ vì cô coi chồng cũ như người bạn an toàn nhất. Và rồi thảm kịch đã xảy ra…

Hình minh họa

Hôn nhân tan vỡ vì anh chồng vô dụng

Tháng 7/2003, Trương Tiểu Bằng (SN 1981, ngụ khu Từ Hối, TP.Thượng Hải, Trung Quốc) sau khi tốt nghiệp đại học, Bằng xin vào làm công việc tạm thời tại một cửa hàng sách. Tuy là công việc tạm nhưng Bằng làm việc rất chăm chỉ, thường tranh thủ thời gian rảnh rỗi tìm đọc những sách về tài chính kế toán và rất yêu thích lĩnh vực này.

Bằng dự định sẽ tham gia kì thi kế toán quốc gia. Tại hiệu sách này, cũng giống như Bằng, cô gái làm cùng là Trần Lộ thường xuyên phải tăng ca. Do nhà hai người cùng đường nên nhiều lúc tan ca muộn, Bằng thường đèo Lộ về. Tình cảm hai người dần trở nên thân thiết, không có chuyện gì là không tâm sự với nhau.

Không lâu sau, giữa họ nảy nở tình cảm và yêu nhau, lúc đó do tình yêu thúc đẩy, Bằng luôn tự nghĩ nhất định mình phải nỗ lực để người con gái mình yêu được hạnh phúc suốt đời. Tháng 9/2005, Trương Tiểu Bằng và Trần Lộ tổ chức lễ thành hôn trong sự vui mừng của hai bên gia đình. Cha mẹ Bằng mua cho hai vợ chồng Bằng một căn nhà. Kết hôn xong, cả hai đều xin nghỉ công việc ở hiệu sách để tính toán lại tương lai. Bằng chuyên tâm ôn luyện để chuẩn bị tham dự kì thi kế toán quốc gia còn Lộ thì xin được công việc phụ trách kinh doanh trong một khu mua sắm, cuộc sống đôi vợ chồng son rất hòa thuận hạnh phúc.

Tuy nhiên, tháng 9/2006, Bằng một lần nữa thi trượt, anh ta bắt đầu cảm thấy chán nản, áp lực và không muốn ra khỏi nhà. Trần Lộ thấy chồng như vậy cũng thấy ấm ức trong người, vì chồng chỉ quan tâm đến việc có được tấm bằng mà không ra ngoài tìm việc, đỡ đần vợ. Thu nhập của một mình Lộ không đủ để hai vợ chồng chi tiêu, thường xuyên phải ngửa tay xin cha mẹ nên cũng ngại.

Ngày 21/10/2006 là ngày sinh nhật Bằng, Lộ đã hứa sẽ mua tặng chồng quần áo nên xin nghỉ làm từ sớm, cả hai đi dạo khu mua sắm. Tại đây, Bằng thích một chiếc áo phông rất đẹp. Trần Lộ thấy giá in trên mác là 1200 tệ nên quay ra nói với chồng: “Hôm nay em không mang nhiều tiền như vậy, hay là để mua sau vậy”.

Bằng nghĩ hôm nay là sinh nhật mình, yêu cầu vợ mua cho chiếc áo thì có gì là quá đáng. Anh ta nghĩ vợ không muốn tiêu tiền vì mình nên tỏ ra không hài lòng rồi quay người về thẳng nhà. Thấy vậy, Lộ cũng cảm thấy khó chịu, về đến nơi Lộ nói với Bằng: “Một người đàn ông trụ cột trong nhà đã không đi làm lại còn chê này chê nọ, nếu anh có bản lĩnh thì tự mình kiếm tiền đi”.

Sau sự việc này, hai vợ chồng Bằng “chiến tranh lạnh” một thời gian dài. Dần dần, Bằng phát hiện dường như Lộ có người khác, một lần Bằng thấy vợ nhắn tin với một người đàn ông xưng hô qua lại là “ông xã, bà xã”, nội dung hết sức dung tục. Bằng chất vấn Lộ rồi hai vợ chồng cãi nhau kịch liệt, Lộ trách Bằng tại sao lại xem âm thầm điều tra mình, còn tức giận đem xé bức ảnh cưới của hai vợ chồng đang treo trên tường.

Bằng thấy vậy tức tối cầm cái gạt tàn trên bàn đập thẳng vào đầu Lộ khiến máu chảy ướt đẫm, Bằng sợ hãi bủn rủn chân tay rồi vội vàng đưa Lộ vào bệnh viện. Vết thương trên đầu Lộ rồi cũng dần lành, nhưng vết thương lòng giữa hai người không có cách nào hóa giải.

Sau nhiều lần suy nghĩ, Lộ quyết định chia tay chồng và cũng nói thẳng: “Đúng thế, tôi quả thực có ngoại tình nhưng chỉ trong tư tưởng, còn thể xác thì không hề phản bội anh. Anh tin cũng được mà không tin cũng được, giờ ý tôi đã quyết, chúng ta đường ai nấy đi”.

Sự phản bội của Lộ cũng gây ra nỗi ám ảnh trong tâm lý của Bằng mà không có cách gì hóa giải được. Ngày 26/2/2008, cả hai chính thức làm thủ tục ly hôn.

Tình cảnh trớ trêu

Căn cứ vào bản thỏa thuận ly hôn, Trương Tiểu Bằng phải trả cho Lộ 100 ngàn tiền bồi thường, đồng thời Lộ cũng phải chuyển ra khỏi nhà Bằng. Nhưng vì lúc đó Bằng không móc đâu ra số tiền lớn như vậy nên việc bồi thường không thể thực hiện. Về phía Lộ, lúc đó không có chỗ nào để đi nên lấy lý do không có chỗ ở yêu cầu Bằng cho ở nhờ một thời gian. Do chỉ có một phòng ngủ, Bằng nhường cho Lộ ngủ trên giường còn mình thì ngủ ở ghế sofa ngoài phòng khách.

Tuy vẫn còn sự ám ảnh rằng vợ ngoại tình, nhưng Lộ vẫn là người mà Bằng yêu nhất, hàng ngày giáp mặt nhau khó tránh khỏi sự tiếc nuối. Nhiều lần Bằng ngầm tỏ ý nói mình ngủ ở sofa bị đau lưng, tinh thần không thoải mái, liệu có thể cho Bằng ngủ cùng với Lộ được hay không? Nhưng Lộ cảnh cáo anh ta rằng: “Trương Tiểu Bằng, anh đừng quên là chúng ta đã ly hôn, tốt nhất anh tránh xa tôi ra”.

Đến tháng 3, thời tiết Thượng Hải vô cùng lạnh lẽo, cuối cùng Lộ đồng ý cho Bằng ngủ cùng giường. Nhưng ai đắp chăn của người ấy, lưng quay vào nhau. Vì vậy, Bằng phải cố gắng khống chế dục vọng của mình, không có hành vi động chạm đến cơ thể Lộ. Anh ta hi vọng mình có thể dần dần cứu vãn mối quan hệ với vợ: “Em thừa biết rằng anh lúc nào cũng rất yêu em mà, liệu chúng ta có thể tái hôn được không?”.

“Nếu anh biết có ngày hôm nay thì sao trước đó lại hành động như vậy?”, Lộ từ chối. Tuy nhiên, Bằng vẫn không cam lòng, anh ta tìm mọi cách để Lộ cảm động. Thế nhưng, lúc đó Lộ đã có bạn trai mới là Vương Đào, một giám đốc kinh doanh của một doanh nghiệp liên doanh với nước ngoài. Sau khi quen nhau, Đào bảo Lộ chuyển ra ngoài ở nhưng Lộ chưa muốn, Đào nghĩ mình cũng đang ở trong công ty ổn định nên cũng không cố nài ép.

Mấy lần Bằng về nhà vào buổi tối muộn nhưng vẫn thấy Đào đứng ở dưới nhà đợi Lộ hoặc đưa cô về nhà. Tuy biết Lộ không còn là vợ mình nữa, nhưng nhìn thấy người mình yêu đi với kẻ khác, trong lòng anh ta cũng không được thoải mái. Sau khi quan hệ của 3 người được làm rõ, cứ có thời gian rảnh là Lộ lại đưa Đào về nhà chơi. Hành vi của Đào và Lộ dường như càng danh chính môn thuận hơn khi có lần Đào đến nhà chơi, Bằng vẫn giả vờ độ lượng bắt tay hỏi thăm anh ta. Điều này được Lộ để ý thấy, cô nghĩ Bằng đã nghĩ thông rồi, đã chấp nhận sự thực giữa cô và Đào. Lộ cảm thấy vui mừng vì hai người đàn ông này có thể trở thành bạn của nhau.

Vương Đào cứ dăm ba bữa lại đến chỗ Lộ, thái độ cả hai rất tình tứ, coi như không có mặt Bằng vậy. Lúc đầu, Bằng vẫn còn lịch sự hỏi thăm, cười nói bình thường, nhưng thời gian sau anh ta bắt đầu cảm thấy chán ghét. Một ngày cuối tuần, Bằng đang ngủ trưa thì bị tiếng tán tỉnh cười cợt trêu chọc nhau Lộ và Đào ngoài phòng khách làm tỉnh giấc. Cố gắng bịt chiếc gối vào tai nhưng vẫn không sao ngủ lại được nên rất tức giận.

Tối đến, Bằng nói với Lộ: “Em có bạn trai rồi thì tốt nhất là chuyển ra ngoài, nếu không thì anh cũng cảm thấy không được thoải mái lắm đâu”. “Ra ngoài thì em ở đâu? Anh mà trả tiền đền bù thì em đã đi từ lâu rồi, dù sao em cũng chẳng tin được cái giấy ghi nợ của anh”.

Quả thực, Lộ đã muốn chuyển ra ngoài từ lâu rồi, nhưng do tiền nhà tương đối đắt đỏ, thu nhập của cô sẽ phải gánh thêm tiền nhà thì không thể đủ chi tiêu. Còn Bằng thì không có tiền trả cho cô, bất đắc dĩ hai người vẫn ở chung một ngôi nhà. “Lộ tìm được bạn trai, sao mình không đi tìm bạn gái nhỉ”, Bằng nghĩ. Vậy là, có người bạn giới thiệu cho anh ta một cô gái, nhưng quen nhau được ít lâu, đối phương thấy Bằng đang ở cùng bạn gái nên cũng tự động rút lui.

Người phụ nữ mình yêu thương luôn thể hiện hạnh phúc trước mặt mình thì không nói làm gì, nhưng còn làm ảnh hưởng đến việc tìm bạn gái khiến Bằng vô cùng ấm ức. Trên thực tế, hai vợ chồng ly hôn không lâu Lộ và Đào đã có quan hệ xác thịt. Đào ở cùng Bằng vừa tiết kiệm được tiền thuê nhà vừa có thể coi anh ta là chỗ giãi bày tâm sự, mỗi lần có chuyện gì không vui Lộ thường dốc bầu tâm sự với Bằng hi vọng được anh ta an ủi.

Thảm án

Điều khiến Bằng khó nhẫn nhịn nhất là Lộ không thèm để ý đến lòng tự trọng của một người đàn ông, ở nhà Lộ nghe điện thoại, lời lẽ rất tình tứ không kiêng kị gì. Ngày 15/3/2008, Đào đi công tác Bắc Kinh mấy ngay. Tối hôm về nhà, Lộ được biết Bằng đi dự sinh nhật bạn tối khuya mới về nên quyết định đón tiếp Đào bằng đồ ăn ngon và rượu vang.

8h tối hôm đó, Bằng ra khỏi nhà một lát cũng là lúc Đào đi công tác về đến nhà Lộ. Sau mấy ngày xa cách, uống thêm chút rượu khiến lửa nhục dục giữa Đào và Lộ bùng cháy. Tuy nhiên, Bằng đi đến giữa đường thì quên mất điện thoại nên quay lại, mở cửa bước vào nhà thì chứng kiến cảnh tượng Lộ và Đào đang trần như nhộng quấn lấy nhau trên giường ân ái, thậm chí còn không phát hiện sự có mặt của kẻ thứ 3. Bằng lặng lẽ lùi lại, đóng cửa rồi đến chỗ bạn.

Tại buổi tiệc, Bằng luôn như người mất hồn, trong đầu luôn hiện lên hình ảnh lúc nãy. Lúc này có mấy người bạn đến hỏi chuyện tình duyên hai vợ chồng Bằng, có người bảo sao Lộ đã ly hôn rồi mà vẫn ở nhà Bằng, thật chẳng ra làm sao. Bằng nghe vậy chỉ biết cười khổ, cầm ly rượu lên nốc cạn.

Đêm hôm đó, sau khi sinh nhật bạn xong, Bằng không về nhà mà đến quán bar uống rượu đến say mềm, nhưng trong đầu vẫn liên tục xuất hiện hình ảnh Lộ đang giao hoan với bạn trai. Trưa hôm sau, Bằng mệt mỏi uể oải về nhà nằm vật ra ghế sofa, đúng lúc đó Lộ đến bên cạnh cho Bằng xem những đồ mà cô chuẩn bị để kết hôn, còn đứng trước mặt Bằng đem quần áo ra thử, vẻ mặt hết sưc hạnh phúc: “Em sắp cưới rồi, anh phải chúc mừng em đấy nhé”.

Bằng lúc này như có cục lửa nóng trong bụng, anh ta không thể chịu đựng được người phụ nữ mình yêu lại đi với kẻ khác như vậy, thực ra những thứ này lẽ ra phải thuộc về anh ta mới phải. Trong đầu Bằng bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ đáng sợ:Xử lý cô ta đi, mình không có được Lộ thì cũng không ai có được!

Thế nhưng, làm thế nào để thực hiện kế hoạch mà không để lại dấu vết? Dùng thuốc sâu thì có mùi, dễ bị phát hiện. Đang trong lúc không có kế sách gì thì Bằng nhìn lên trên tường thấy có cái nhiệt kế nên nghĩ: Đúng rồi, đó chính là thủy ngân. Trần Lộ thích uống rượu vang, bỏ thủy ngân có màu đỏ vào rượu vang là xong, hai màu giống nhau nên sẽ chẳng ai phát hiện ra. Hơn nữa, trúng độc thủy ngân thường chậm, khó phát hiện, Bằng tự cảm thấy bội phục bản thân vì “diệu kế” này. Thế nhưng, thủy ngân là hóa chất, bình thường rất khó mua ở ngoài.

Để có được thủy ngân, Bằng đã nghĩ ra một phương pháp ngu ngốc đó là mua một số lượng lớn nhiệt kế về sau đó bẻ ra để lấy thủy ngân bên trong. Nghĩ là làm, anh ta chạy ra ngoài mua hơn 100 chiếc nhiệt kế. Về nhà, Bằng đóng chặt cửa, nhân lúc Lộ không có nhà lấy thủy ngân trong nhiệt kế đổ vào cốc. Xong việc, Bằng nhắn tin cho Lộ: “Chẳng phải bọn em sắp kết hôn sao? Anh sẽ làm chứng nhân tình yêu cho bọn em, phải chúc mừng một chút chứ nhỉ, tối nay mình cùng ăn cơm nhé, anh mời”.

Tuy nhiên, lúc này Lộ và Đào đang đi chụp ảnh cưới ở xa. Nhận được tin nhắn Lộ đã rất cảm động, lúc đó cũng nhắn tin lại là nhất định phải ăn cơm cùng nhau, nhưng bây giờ đang không ở nhà, phải ba ngày nữa mới về. Ba ngày sau, Lộ về nhà, Bằng nhìn thấy Lộ đột ngột trở về nên toát mồ hôi lạnh, vẻ mặt thất sắc. Nhưng do đi đường mệt mỏi, chỉ muốn vùi đầu vào ngủ nên Lộ không để ý đến thái độ của Bằng. Bằng tức giận mắng: “Chẳng phải cô ở với thằng ấy à, sao còn về đây làm gì?”.

Thấy Lộ không để ý gì đến mình, Bằng vào giường lôi cô dậy mắng chửi: “Cô đúng là con đàn bà mặt dày, dám giao hoan với thằng đàn ông khác trên giường của tôi”. Càng nói khiến cơn lửa giận trong Bằng càng thêm sôi sục, Bằng cầm chiếc búa lên đập vào đầu Lộ. Theo bản năng, Lộ phản kháng lại càng làm cho Bằng mất hết lý trí, anh ta chạy vào phòng bếp lấy con dao phay rồi trút lên người Lộ hàng chục nhát dao điên loạn, khi Lộ gục xuống không còn cử động Bằng mới dừng tay.

Trên tay cầm con dao nhuốm máu đỏ, đầu óc Bằng trống rỗng, một lát sau hắn như bừng tỉnh vội vàng lục túi Lộ lấy thẻ ngân hàng và tiền mặt, thay quần áo, tắm rửa rồi khóa trái cửa nhanh chóng đào thoát khỏi hiện trường.Sau đó, Bằng gọi điện cho mẹ nói Lộ hôm nay bị ốm, nhờ mẹ gọi điện đến chỗ làm xin cho Lộ nghỉ hai ngày. Bằng hi vọng thời gian này sẽ đủ để mình chạy trốn.

Tuy nhiên, chiều hôm đó, ở chỗ làm của Lộ có vấn đề rắc rối về tài vụ có liên quan đến Lộ nên cần Lộ phải đến giải quyết gấp. Mẹ của Bằng gọi điện đến xin nghỉ cho Lộ mới biết sự việc nên gọi điện ngược lại cho Bằng: “Giờ con đưa Lộ đến chỗ làm đi, họ nói là đang có việc gấp cần giải quyết”.

“Mọi người không cần phải tìm cô ta nữa đâu, con đã giải quyết cô ta rồi”, nói xong Bằng tắt máy, từ đó không liên lạc được nữa. Khoảng 5h chiều, Bằng muốn gặp mặt cha mẹ lần cuối rồi mới lên đường trốn chạy, nhưng khi anh ta nói vị trí của mình thì cũng là lúc cảnh sát theo dõi tìm ra anh ta. Nửa tiếng sau, Bằng bị cảnh sát bắt giữ khi đang ở trong một khách sạn.

Tháng 10/2008, viện kiểm sát khu Phổ Đà (TP.Thượng Hải) khởi tố Bằng về tội “Giết người” và “Trộm cắp tài sản”. Bằng bị đưa ra xét xử và đền tội sau đó ít lâu.

Mỗi người khi bước vào tình yêu và hôn nhân đều hi vọng mình được hạnh phúc mỹ mãn suốt đời. Nhưng hoàn cảnh cuộc sống luôn luôn thay đổi, khi tình duyên đã hết, không thể không kết thúc thì cần phải dứt khoát và rõ ràng. Bởi nếu tiếp tục theo đuổi những thứ không thuộc về mình thì chỉ mang đến đau khổ và phiền phức cho cả hai bên đương sự. Hai nhân vật Trần Lộ và Trương Tiểu Bằng trong câu chuyện trên đã mắc sai lầm ấy.

Tuy đã ly hôn nhưng vẫn tiếp tục sống chung nhà, một người muốn nối lại tình xưa, một người đi tìm tình duyên mới nhưng giữa họ lại thiếu sự thông cảm, cách cư xử của Trần Lộ lại không nghĩ đến đối phương cuối cùng gây ra bi kịch. Giá như lúc cô đã có người mới thì dứt khoát chuyển ra ngoài thì có lẽ thảm án đã không xảy ra.

Duy Cường

Nguồn Pháp Luật VN: http://baophapluat.vn//phong-su-dieu-tra/ly-hon-van-o-chung-nha-thieu-phu-chet-tham-vi-dan-nhan-tinh-ve-362949.html