Lớn lên cùng đất nước
Không chiến hào không khói súng/Cũng chẳng binh đao/Lứa chúng mình lớn lên trong hòa bình/Với lịch sử hơn bốn ngàn năm dựng nước
Những lũy thành
Những bờ tre khóm trúc
Những ầu ơ ví dầu theo suốt năm tháng mẹ đưa nôi
Bà bỏm bẻm nhai trầu
Câu chuyện trong quá khứ cứ kể tới kể lui
Hạt gạo dành để nuôi quân từ Nam chí Bắc
Lớn lên cùng đất nước
Đây Bến Hải - Hiền Lương
Đây Thạch Hãn anh hùng!
Đất nước mình thắt eo dãy miền Trung
Trường Sơn Đông nắng cháy da người
Trường Sơn Tây mưa tối mặt
Cái hồi vác ba lô trên lưng vượt rừng đêm
Cha, chú vẫn hồn nhiên khao khát
Mong sớm hòa bình để về thăm mẹ, thăm em
Gom mưa nắng tảo tần dệt mùa xuân trên tuyến lộ Vòng Cung
Hơn năm mươi năm
Mậu Thân vẫn còn phơi dày ký ức
Lớn lên cùng đất nước
Có câu vọng cổ ngân dài rót nhịp xuống đêm Dạ cổ hoài lang
Nâng bàn tay lên hứng nước mắt mẹ đi em!
Điệu lý mười thương sà xuống chiều chim bói cá
Câu dân ca về cù lao ông Hổ
Biết mùa này có còn nhiều cá tôm?
Lứa chúng mình lớn lên sau chiến tranh
Cũng phải biết dạy con chúng mình yêu đất nước
Từ Cà Mau - điểm cuối cùng
Đến Trà Cổ - địa đầu Tổ quốc
Đôi tay mẹ Âu Cơ gầy bện dài một mạch
Có câu Quan họ liền anh xắn quần tát nước dưới trăng
Một chiều nghe em hát điệu tình quê
Anh muốn băng đồng chạy ngay về thăm bà, thăm mẹ
Đất nước mình hơn bốn ngàn năm vẫn trẻ
Vùi trong tro tàn luôn sáng quắc ngọn chông!
NGUYỄN VIỆT BÁCH
Ban trắng miền biên viễn
Em về cho trái mùa ban
Tưởng như mấy nẻo quan san mịt mờ
Chiến chinh chín hẹn mười chờ
Vẹn nguyên vẫn một bến bờ đợi trông
Em về làm trái mùa đông
Mây rơi lòng chảo cải ngồng thành dưa
Ban chưa hết trắng bao giờ
Gió còn sơn nữ trời vừa Điện Biên
Em về phía những triền miên
Còn tôi lại phía miền biên viễn lòng
Em về phía ấy mà trông
Hoa ban đã nở trắng đồng Mường Thanh.
KHÚC HỒNG THIỆN
Lời ru mặt biển
Chảy theo sông suối thác ghềnh
Hòa trong mạch đất cho thành xa khơi
Vòng tay đảo kết vành nôi
Núi liền núi những dải đồi vây quanh
- À ơi con sóng no lành
Vòm mây thiêm thiếp phủ xanh mái đầu
Vọng lên hun hút biển sâu
Những tràng hoa thắm đỏ màu cờ bay
- À ơi mưa nắng ngủ say
Khâu liền vết đạn tháng ngày chia xa
Hiện trên mặt nước bao la
Hàng quân vẫn nối liền qua bão bùng
- À ơi êm giấc vô cùng
Lời con mẹ hát hòa chung gió trời
Biển xanh dẫu động bao đời
Đất nâu còn lớp lớp người đứng lên
- Mẹ còn ru trắng từng đêm
Làm sao con ngủ được trên sóng cồn
Lời ru mẹ gửi cho con
Đảo xa nối một vòng tròn hồi sinh
Mẹ ru mây đến bình minh
Chân trời lại tạc bóng hình con đi.
NGUYỄN QUANG HƯNG
Câu thơ tình trước biển
Thuở ấy
Ta thường nghe biển hát trong mưa
Trước lúc chia tay
Mây chiều trở xám
Để hôm nay
Giữa muôn trùng biển thẳm
Anh gửi tình theo sóng vỗ tràn đêm
Gió nhà giàn xô đẩy nhịp tim em
Tin bão xa nghe ngực mình đau xoáy
Ôi đất mẹ sao nặng tình đến vậy
Đêm biển duềnh cả nước thức trông ra
Tổ quốc mình
Đang dõi hướng Trường Sa
Em muốn cùng anh canh trời giữ đất
Nên hạt giống thiêng liêng
Biết nẩy mầm rất thật
Để cơm phần lính đảo có rau xanh
Em muốn làm con sóng giữa mông mênh
Vỗ nhịp bình yên cho tình mình cập bến
Thức cùng trăng nơi buổi đầu đưa tiễn
Em vẫn ngồi hong tóc rối làm thơ
Có một lần…
Nghe biển gọi trong mơ.