Lạt như nước ốc, bạc như vôi?

Ngày 20/11, ngày ôn lại truyền thống tôn sư trọng đạo; ngày đó không chỉ dành cho những người đang là học trò, đối tượng chủ yếu phải là những cựu học sinh...

"Lạt như nước ốc, bạc như vôi", câu thơ của Nguyễn Công Trứ chửi thói đời; thế nhưng cũng là “tổng kết” của không ít giáo viên trước tình cảm học trò với mình.

Cũng vì thế, rất nhiều người quyết không đi nghề giáo, đi rồi thì kiên quyết không cho con nối nghiệp.

Ngày 20/11 hàng năm trở thành ngày tri ân thầy cô giáo đã vừa 37 năm rồi. Cứ đến ngày này, không ít phụ huynh lại than “Lại đến 20/11 rồi”!

Có cần quà cáp tặng thầy cô ngày 20/11?

Người viết đã hỏi chân tình rất nhiều thầy cô giáo từ bậc học mầm non đến đại học; từ già đến trẻ, từ gái đến trai, từ giàu đến nghèo, không ai yêu cầu học trò, phụ huynh tặng quà ngày 20/11.

Chắc có người sẽ phản bác; chỗ này, chỗ khác thầy cô còn gợi ý, vận động phụ huynh tặng quà, góp tiền đó thôi; xin thưa, họ là “thợ dạy” không phải là thầy cô giáo!

Chúc mừng ngày Nhà giáo Việt Nam. (Ảnh minh họa trên internet)

Thầy cô giáo cần gì ngày 20/11?

Nhiều người ví nghề giáo là nghề đưa đò, theo thiển ý của người viết, đó là sự so sánh quá khập khiễng.

Qua sông phải lụy đò, chính vì nhờ ai giúp đỡ mình điều gì thì phải hạ mình năn nỉ, lệ thuộc vào người ấy; nên những món quà của phụ huynh, học sinh trong ngày 20/11 không còn trân quý; không đại diện cho tình cảm “tri ân” mà chỉ là mối quan hệ tầm thường chứ không phải bình thường; còn học thì còn tặng, hết học là “gặp nhau cứ làm ngơ”.

Nếu học trò là khách qua sông, đã trả tiền đò, mối quan hệ đã chấm dứt, làm sao còn “Một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy”? Cần gì phải tri ân, cần gì phải tôn sư, cần gì phải trọng đạo?

Ngày 20/11, ngày ôn lại truyền thống tôn sư trọng đạo; ngày đó không chỉ dành cho những người đang là học trò, đối tượng chủ yếu phải là những cựu học sinh, sinh viên!

Vì thế, không ít giáo viên mong được nghe lời hỏi thăm, lời chúc của những học trò cũ; cái họ cần mà khó có, cái họ muốn mà không nói nên lời.

Ngày 20/11 năm nay, em không còn được trò chuyện với thầy!

Chẳng giáo viên nào “đi khoe” với đồng nghiệp hôm qua nhận được bao nhiêu tiền, bao nhiêu quà; thế nhưng họ sẵn sàng chia sẻ với mọi người cu A, bé B… hôm qua gọi cho mình; họ sẵn sàng kể cả n lần học trò cũ… nay là ông nọ bà kia vẫn gọi thăm mình có nhắc đến bạn.

Khi kể về những học trò cũ, ánh mắt rạng ngời hạnh phúc, tự hào; họ thấy mắc nợ học trò, cố gắng làm tròn nhiệm vụ của hôm nay.

Thầy giáo cũ của người viết, bản thân người viết cũng vô cùng hạnh phúc khi trong đám cưới nào đó, học trò cũ dẫn vợ con đến khấu đầu trước thầy; những lời nói, hành vi lan tỏa đến cộng đồng tình thầy trò, truyền thống tôn sư trọng đạo đâu cần đến 20/11; ngày 20/11 đâu cần đến quà cáp cao sang!

Hạnh phúc của học trò là đi học gặp thầy cô giáo giỏi; hạnh phúc của thầy cô giáo là đi dạy gặp học trò có hậu; mối quan hệ này thường là nhân quả.

Ngàn lời nói sáo rỗng sao bằng một lần bạn dẫn con đến khấu đầu cảm ơn thầy cô giáo cũ; kính thầy mới được làm thầy; yêu thầy con mới hay chữ.

Cái bao thư có thể chứa nhiều tiền, hộp quà kia có thể đắt giá, sao bằng một lần bạn ôm thầy cô vào lòng, nói với họ lời yêu thương kính trọng.

Lạt như nước ốc, bạc như vôi hay không cũng do bạn cống hiến cho nghề giáo hôm nay quyết định; hãy sống sao cho ngày mai bạn tự hào nói với đời “Chọn nghề giáo của tôi là một sự lựa chọn sáng suốt, không hối hận”.

Để thực sự ngày 20/11 có ý nghĩa, xin đừng “thương mại hóa” tình cảm thầy trò; hãy dành cho nhà giáo tình cảm yêu thương tận đáy lòng của con người, món quà trân quý nhất nhà giáo đang cần nhất hôm nay.

Sơn Quang Huyến

Nguồn Giáo Dục VN: https://giaoduc.net.vn/giao-duc-24h/lat-nhu-nuoc-oc-bac-nhu-voi-post204341.gd