Ký ức nơi quê ngoại

Tuổi thơ là giấc ngủ của lý trí, là nơi ta thoát ra khỏi bon chen, toan tính thường nhật trở về sống thật với những xúc cảm vô tư, hồn nhiên nhất của bản thân.

Thời niên thiếu tươi đẹp.

Thời niên thiếu tươi đẹp.

Cứ mỗi chuyến “đi - về”, mỗi người trong chúng ta lại lâng lâng miên man theo dòng xúc cảm ngọt ngào, tinh khôi; hồi tưởng về nơi ươm mầm trong trái tim non trẻ bao lời hứa hẹn, bao hoài bão trong sáng chưa kịp gọi tên. Có lẽ vì vậy mà khi nghĩ về miền trong trẻo của mình, tôi đã không ngần ngại mỉm cười với chính ký ức thiếu thời đẹp đẽ ấy…

Ký ức bình yên, trong trẻo

Tuổi thơ mà tôi nhớ nhất có lẽ là mấy ngày hè ít ỏi được ở bên ngoại và vui chơi cùng lũ bạn quê đen nhẻm mà hiền lành, vô tư; là cảnh chân quê dung dị nhưng gần gũi, thân quen tự bao giờ…

Tôi nhớ thời gian tạm “gác bút nghiên” tận hưởng mùa hè trên miền quê ngoại. Ngày tôi về là lúc cái nắng hanh hao như “táp”, như “bấu víu” vào da thịt, song lại là ngày tô lên niềm vui bội thu. Hai bên đường làng, mọi người hân hoan cười giòn trong nắng, để mặc tấm lưng gầy còm trơ ra dưới dải lưới oi bức của mùa hạ. Thường thì những vạt nắng chói chang ấy chẳng là gì so với niềm vui được nhìn thấy đồng lúa chín rộ vàng ươm. Bởi thế, cậu tôi dù mệt vẫn phấn khởi đội từng thúng lúa vàng, giơ lên tấm bạt trải rộng, mồ hôi chảy dài thành từng dòng trên gương mặt sạm đen, tắm mát nụ cười đương rạng rỡ. Ngoại tôi dù tuổi cao sức yếu vẫn nán lại giữa trời trưa nắng ran, cốt là để đếm từng bó lúa liên tục chuyển vào bờ. Tôi của ngày xưa bé cũng ra dáng một cô thôn nữ thực thụ, cứ lẽo đẽo quấn quýt lấy bà, tay thích thú mân mê mấy gié lúa nặng trĩu, dăm ba đứa bạn quê quay sang nhìn tôi cười tít mắt.

Sau mấy ngày thu hoạch, trên đồng ruộng chỉ còn trơ trọi thân rạ vàng úa. Buổi chiều, chúng tôi thường rủ nhau thả diều trên ruộng khô ấy. Bước chân thô ráp của lũ bạn băng băng, san bằng thân rạ lổm chổm để chúng ngoan ngoãn xếp lớp thành đệm cho mấy đứa con gái ngồi ăn khoai và làm khán giả xem tụi con trai thể hiện màn trình diễn diều thủ công. Nhìn những con diều đơn sơ không mấy cách điệu chao liệng trên nền trời xanh trong, tôi ưu ái dõi theo con diều cao nhất, gửi gắm ước mơ gõ đầu trẻ của mình.

Tận hưởng mùa hè trên miền quê ngoại.

Ngày ấy, tôi thường đóng vai một cô dâu xinh xắn trong trò chơi con trẻ. Lũ bạn ví tôi là cô Thắm về làng trong lời bài hát các cô, các chị ở đây vẫn thường ngân nga cho chúng nghe. Tôi và thằng Tí (chú rể bất đắc dĩ) cứ luống ca luống cuống sánh bước cùng nhau trong tiếng reo hò, cười nói: “Cô dâu chú rể/ Đập bể bình bông/ Đổ thừa con nít/ Cô dâu ngồi khóc/ Chú rể ngồi cười/ Cô dâu năm mười/ Chú rể chạy trốn”… Tôi cũng hay cùng các bạn túm tụm với nhau hát mấy bài đồng dao quen thuộc: “Dung dăng dung dẻ”, “Tập tầm vông”, “Nu na nu nống”, “Chi chi cành cành”… Và sau này, khi trở lại trường học, tôi tiếp tục hướng dẫn cho bạn bè của mình ở thành phố, đứa nào cũng vui vẻ hòa nhập như có một sự cuốn hút diệu kỳ.

Nơi miền quê thanh bình

Tuổi thơ của tôi có cả trận đòn roi lằn da của cậu mà bây giờ nghĩ đến, tôi vẫn không khỏi chau mày. Đó là những buổi trưa mặt trời đội trên đỉnh đầu, tôi lén lút theo cái Nhị chạy một mạch ra lũy tre đầu làng - nơi mà mấy đứa chúng tôi đã hẹn trước để la cà, hàn huyên với nhau. Chúng tôi hay chia sẻ với nhau những câu chuyện trường lớp không đầu không cuối. Tôi thì tò mò hình dung về những buổi cuốc bộ men theo đường làng đến lớp, còn các bạn lại mê mẩn lắng nghe về những người bạn, những trò chơi phố thị. Tôi đã bị cậu “bắt quả tang” và “thưởng” ngay cho mấy roi nhớ đời khi đang say sưa “thao thao bất tuyệt”. Tôi đã giận dỗi và khóc rất nhiều… Nhưng rồi, con nít chóng giận và nhanh nguôi ngoai, nên chỉ đến tối là tôi cười nói trở lại, thi thoảng còn lân la theo cậu để đòi cậu cõng trên vai.

Buổi tối ở quê vừa mát mẻ, thoáng đãng, vừa vui, vừa bí ẩn. Chỉ vài ánh điện leo lét hắt ra từ nhà dân, nhưng đủ để chúng tôi chạy nhảy đùa giỡn rộn khắp mọi con hẻm. Mấy trò chơi trốn tìm, đuổi bắt… thịnh nhất vào lúc này. Song, thích nhất, bình yên nhất có lẽ là vào đêm trăng sáng. Khi cậu vừa trải chiếu ra giữa sân để ngoại ngồi chơi với các cụ trong xóm thì ngay lập tức, chúng tôi ùa đến vây lấy họ, nũng nịu đòi các cụ kể chuyện cho nghe. Giữa không gian tình thân ấm cúng, đứa nào cũng đăm chiêu dõi theo câu chuyện kể của bà. Khi ấy, tôi đã ước mình sẽ trở thành một nàng công chúa thật xinh đẹp, kiều diễm như trong câu chuyện ngoại kể, rồi tự cười một mình trước ước muốn trẻ con và hồn nhiên ấy. Tôi đã cất giữ ước mơ cổ tích cho riêng mình suốt một thời gian dài…

Giờ đây, học tập và làm việc nơi phố thị, đôi lúc, tôi thèm được sống giữa những kỷ niệm đẹp đẽ năm nào. Cái nắng nơi phố thị làm tôi nhớ quê, nhớ ngoại và cậu, nhớ da diết mấy đứa bạn một thời “đầu trần chân đất”. Chắc hẳn là những con gió đi qua sẽ không thể nào quay về chốn cũ, thế nên tôi cũng chẳng thể nào quay lại cái thời trẻ con ấy, đành giữ cho mình những kỷ niệm tuổi thơ đầy yêu thương, gói gọn tất cả vào trong từ “nhớ”… Để đến khi tôi gọi tên ký ức ngày xưa, tuổi thơ mới lại trả cho ta những kỷ niệm đẹp đẽ vô ngần.

Thanh Ngân |

Nguồn Văn Hiến: http://vanhien.vn/news/ky-uc-noi-que-ngoai-68371