Kể từ ngày mình nói tiếng chia tay

Kể từ ngày mình nói tiếng chia tay, em chưa từng thương thêm một người nào khác.

Khoảnh khắc cuối cùng của hai đứa, thật lòng em đã nghĩ rằng mình sẽ quên thật nhanh và ổn thật sớm, nhưng sự thật đâu phải như thế. Bước qua nhau, cũng nhiều lần em thử mở lòng nhưng tâm trí cuối cùng lại chỉ nghĩ hoài về việc yêu lại thương lại một người. Những điều đã mất đi, đâu ai ngờ lòng lại còn quá nhiều tha thiết. Những tha thiết không tìm thấy bờ cứ cuốn ta theo, như thể một vài giấc mơ quen tới độ ám ảnh.

Ảnh minh họa: Hà Linh; photo: Gia Huy

Em còn giữ lại nhiều thói quen khi bên anh. Em thức dậy một lần để mở cửa phòng vào 7 giờ sáng thứ bảy, em hay ngồi trên khung cửa tầng hai mỗi khi cảm thấy buồn và có nhiều hờn trách. Em còn đợi một người vỗ về, một người chẳng thể thay thể. Cuối cùng, giữa tất cả cô đơn và loay hoay, em chỉ biết tìm anh qua những tấm ảnh đã lâu không cập nhật mới. Cảm giác đó là rất nhiều hi vọng, rất nhiều bất lực và vô vàn ảo tưởng.

Kể từ ngày mình nói tiếng chia tay, có khi nào anh bất chợt nhớ về em rồi nghe trong tim những tìm cảm vẹn nguyên như chưa hề thay đổi? Em vẫn tin trong anh mang nhiều kỷ niệm. Như lòng em giữ lại hình ảnh anh cười, nhớ cách anh nịnh mỗi lần em hờn dỗi. Hóa ra là: khi những điều bình thường vốn đã đủ thời gian trở thành một thói quen về sự yên ổn, tới nay không lặp lại nữa, nó lại trở nên khó quên đến thế, thiêng liêng như vậy.

Nếu như ngày cuối mình ngồi bên nhau và tim không thấy đau. Nếu như những suy nghĩ trái chiều không đẩy chúng ta về hai nửa bồng bột, tôii mức anh và em đã không thể nào thỏa hiệp. Nếu cảm xúc khi ấy có thể dịu lại, thì chắc gì chúng ta đã cố để một lần vô tâm với người còn lại.

Phải mất khá nhiều ngày, em mới dám tự thừa nhận rằng bản thân mình còn yêu. Những nỗi nhớ khi ấy đã vì trống vắng mà trở nên cháy lòng.

Ngày tháng đó, nếu chúng ta nghĩ về nhau nhiều quá, nếu những tình cảm bên trong chúng ta trở về thật vẹn nguyên. Nếu những mong chờ cứ sản sinh rồi lòng lại phải tự tìm cách nén lại, chúng ta biết làm thế nào?

Ngày tháng sống như những kẻ không nhau, ta đâu thể mơ về một tương lai có cả anh và em ở đó. Góc phố vội vàng hoàn toàn không còn bóng anh đợi. Khó khăn nhất là học cách tự mình bước tiếp. Em khi ấy không biết cách để dối lòng như em của những ngày đầu, trái tim em cũng chẳng biết bao giờ nó mới có thể yên ổn trở lại...

Bảo Bảo

Nguồn LĐTĐ: http://laodongthudo.vn/ke-tu-ngay-minh-noi-tieng-chia-tay-81190.html