Iran đã tóm được gót chân Achilles của Mỹ

Các phương tiện tình báo điện tử Iran đã giúp vô hiệu hóa tên lửa 'Patriot' khi tấn công vào 2 căn cứ không quân của Mỹ tại Iraq

Thông tin về việc các đơn vị IRGC đã tổ chức một cuộc tấn công tên lửa với quy mô lớn, hiệu quả nhằm vào căn cứ không quân “Ain Al-Assad” của Mỹ ở Iraq, khu đồn trú Rexhen (gần Erbil), và khu vực phòng thủ gần thị trấn Barbarash, gây ra hàng loạt các bình luận sôi nổi từ các nhà bình luận trên các trang web của mạng Internet.

Điều này hoàn toàn không có gì đáng ngạc nhiên, vì lần đầu tiên trong lịch sử hiện đại, Cộng hòa Hồi giáo Iran đã trở thành cường quốc mặt trận châu Á, có đủ uy thế về chính trị quân sự để đáp trả việc Mỹ ám sát lãnh tụ nổi tiếng của họ - Tướng Kassem Suleimani.

Cuộc tấn công vào cơ sở hạ tầng của Không quân Hoa Kỳ ở Trung Đông đã bác bỏ định kiến sai lầm của các chuyên gia phương Tây và giới truyền thông về sự hiện diện vững chắc cũng như các hành động không thể trừng phạt của của đội quân Mỹ ở khu vực phía đông của khu vực Cận Đông.

Vậy lý do để bộ chỉ huy IRGC chọn cơ sở hạ tầng quân sự của Mỹ để giáng đòn trả thù là gì?

Không còn nghi ngờ gì nữa, chủ đề quan trọng để thảo luận trong giới chuyên gia là xem xét đến sự cân nhắc của Bộ chỉ huy Quân đoàn Vệ binh Cách mạng Hồi giáo khi họ chọn cơ sở hạ tầng quân sự Hoa Kỳ để trả đũa trong giai đoạn đầu của chiến dịch trả thù cho Suleimani.

Cả hai khu vực kiên cố (gần Rekshen và Barbarash) và căn cứ không quân “Ain Al-Assad”, nằm cách các vị trí được cho là Tổ hợp tên lửa chiến thuật của Iran từ 120 đến 300 km, đã rơi vào đòn tấn công mạnh mẽ bằng 25-30 quả tên lửa đạn đạo chiến thuật “Qiam” và "Zulfiqar" (có tầm hoạt động là 700 và 800 km)

Trong khi đó, các căn cứ không quân "El-Udeid", "Isa", "Al-Dafra" và "Prince Sultan" có ý nghĩa quan trọng hơn nhiều, nằm ở khoảng cách tương tự tính từ các vị trí của Tổ hợp tên lửa chiến thuật của Iran và được Không quân Hoa Kỳ sử dụng làm sân bay bàn đạp cho các máy bay chiến đấu chiến thuật F-15E "Strike Eagle", máy bay chiến đấu đa năng thế hệ thứ 5 F-22A, cũng như các tàu mang tên lửa chiến lược B-1B "Lancer" và B-52H, không được động đến.

Dựa trên các chi tiết nêu trên, cũng như căn cứ vào tuyên bố của Tướng IRGC Abdullah Araghi về “tính phô diễn” của cuộc tấn công này, chỉ nhằm mục đích vô hiệu hóa một số xe bọc thép và máy bay quân sự của Lực lượng Vũ trang Hoa Kỳ, chứ không thể gây ra những tổn thất nặng nề cho Lực lượng Vũ trang Hoa Kỳ

Không khó để đi đến kết luận rằng mục tiêu chính của lãnh đạo Cộng hòa Hồi giáo Iran và chỉ huy Lực lượng Vệ binh Cách mạng Hồi giáo trong giai đoạn này của chiến dịch là trả thù vụ ám sát Tướng Suleymani, để củng cố vị thế trong lĩnh vực địa chiến lược của Tehran, và cảnh tỉnh Lầu năm góc nói chung và Bộ Tư lệnh Trung tâm của Lực lượng Vũ trang Hoa Kỳ (USCENTOM) nói riêng.

Điểm cuối cùng mà họ đạt được nhờ cuộc tấn công chính xác vào các mục tiêu nói trên ở các tỉnh phía bắc Iraq (không giống như Av-El Udeid, Hoàng tử Sultan, Isa, v.v.) là do các căn cứ này không được bảo vệ bởi hệ thống phòng thủ tên lửa tầm trung “Patriot PAC-3MSE”, khu trục hạm “Arleigh Burke Flight” thuộc hạm đội 5 của Hải quân Hoa Kỳ (được trang bị tên lửa phòng không tầm xa RIM-174 ERAM có tầm bắn hơn 240 km); và cũng không được các máy bay E-3C "Sentry" của hệ thống AWACS (Airborne Warning and Control System), loại máy bay có thể đưa ra chỉ định mục tiêu vào tên lửa Iran bảo vệ; không được các máy bay chiến đấu F-22A và F-35A, được trang bị tên lửa lớp "không-đối-không" AIM-120D AMRAAM.

Ngoài ra, chúng ta còn biết rằng, tên lửa phòng không dẫn đường “Patriot” MIM-104F PAC-3MSE được trang bị những “vòng đai” khí động lực gồm 180 động cơ tên lửa mini được bố trí trước trọng tâm khí động học của nó có khả năng điều khiển quá tải 55-60 đơn vị.

Một câu hỏi sau đây được đặt ra là: làm thế nào mà bộ chỉ huy IRGC có thể xác định được sự vắng mặt của “chiếc ô phòng thủ tên lửa” tại căn cứ không quân “Ain Al-Assad” và hai cơ sở khác do quân đội Hoa Kỳ điều hành?

Thứ nhất, đây là tuyên bố của Tổng tư lệnh các lực lượng vũ trang Iraq Abdel Kerim Half, được thực hiện vào đêm trước cuộc tấn công của IRGC và việc triển khai hạn chế đối với bất kỳ trang bị vũ khí nào của Mỹ (bao gồm cả các phương tiện phòng không – phòng thủ tên lửa và thiết bị radar) trên lãnh thổ Iraq, cũng như lệnh cấm không quân Mỹ hoạt động trong không phận của Iraq.

Thứ hai, đây là sự hiện diện trong trang bị của lực lượng phòng không và không quân Iran trong một loạt các phương tiện hiện đại của tình báo vô tuyến thụ động và trinh sát mặt đất và trên không, có thể quét qua các tỉnh phía bắc của Iraq cũng như không phận thuộc các tỉnh đó để xác định có hay không các trạm radar đa chức năng AN / APG-65 của các tổ hợp tên lửa “Patriot PAC-3MSE”, cũng như sự hiện diện của các máy bay thuộc hệ thống AWACS (Airborne Warning and Control System) và máy bay chiến thuật (E-2D, E-3G, F-22 “Raptor”).

Các mắt xích quan trọng nhất trong danh sách này là trạm tình báo điện tử vô tuyến mặt đất 1L222 “Avtobaza”, hoạt động trong các dải sóng C/X/Ku của sóng centimet (có khả năng phát hiện bức xạ từ các radar trên không của các máy bay tiêm kích chiến thuật có thêm bộ nhận dạng chủng loại máy bay),

Ngoài ra, một cặp máy bay được tái tạo cùng với máy bay của hệ thống AWACS “Adnan-1/2”, được trang bị hệ thống radar theo dõi và giám sát “Salahuddin-G”, TRS-2105 “Tiger-G” và các trạm cảnh báo bức xạ có khả năng đóng vai trò của hệ thống tình báo điện tử trên không (RTR), phát hiện các máy bay thuộc hệ thống AWACS của Mỹ ở khoảng cách hơn 500-700 km.

Kết quả của công việc đồng bộ của tất cả các phương tiện nói trên, chúng ta đã quan sát thấy trong cuộc tấn công chính xác vào ban đêm vào các khu vực kiên cố của Mỹ ở Iraq.

Nguyễn Quang (Dịch và Tổng hợp)

Nguồn Đất Việt: http://baodatviet.vn/quoc-phong/binh-luan-quan-su/iran-da-tom-duoc-got-chat-achilles-cua-my-3394999/